Soi chiếu quá khứ

#90ngayvietlach#ngay56

Nếu mà phải chết ngay hôm nay, bạn đã sẵn sàng chưa.

À mà nếu được quay lại sửa chữa quá khứ, quyết định của bạn là gì.

Mình đã không ngần ngại nói rằng, mình chưa từng hối tiếc quá khứ. Dù tốt hay dở, đẹp đẽ hay đen tối. Mình luôn quả quyết rằng, quá khứ là thứ đã xảy ra, sửa chữa có tác dụng gì đâu. Nhưng hôm nay xem series Russian Doll, khiến mình dừng và nghĩ lại, bởi có nhiều mâu thuẫn nội tâm xảy ra.

Nếu có một vòng lặp bắt mình phải đối diện với quá khứ, như bối cảnh Russian Doll. Những bài học, sai lầm mãi không chịu học. Tới lúc chúng quá sức chịu đựng, vượt khỏi tầm kiểm soát. Buộc mình phải tìm cách giải quyết, nó cứ mãi ở đó làm phiền nếu mình gắng sức chối bỏ bằng một góc nhìn bản năng.

Được quay lại một thời điểm xảy ra xung đột chẳng hạn. Nếu như mình giữ bình tĩnh mà không hét toáng lên. Biết đâu người đối diện sẽ cho bạn biết được điều thầm kín trong lòng họ. Biết đâu bạn có cơ hội hiểu cho nỗi lòng của người ta. Vì mình chỉ thấy những điều mình muốn thấy thôi. Giống như cái tính quá nhạy cảm của Alan mà cô bạn gái không dám nói lời chia tay, dù đã chán ngấy anh ta.

Được quay về quá khứ, mình có cơ hội phản tư cách hành xử của bản thân. Khi biết trước chuyện gì diễn ra tiếp theo, có lẽ mình sẽ làm khác đi, đơn giản vì không muốn nhìn thấy tương lai đau lòng xuất hiện. Như Nadia biết cô sẽ té nhào xuống cầu thang nếu cứ đâm đầu bước ra cửa, vậy nên cô ta cẩn trọng chọn một con đường khác.

Quay lại quá khứ, không đơn thuần ở chuyện sửa chữa sai lầm. Theo mình là cách để tự soi chiếu lại bản thân, ngay thời điểm đó. Giống như mình viết phía trên. Thay đổi thái độ khác trong một hoàn cảnh lặp đi lặp lại, sẽ dẫn đến kết quả hoàn toàn khác. Và sự thay đổi chỉ xuất hiện nếu mình có sự soi chiếu liên tục. Vì khi đó mình biết chỗ mình chưa đúng, chỗ mình cần làm lại (ở tương lai).

Quay lại chuyện, mình có sẵn sàng chết vào hôm nay, mình có thấy bình yên hay không.

Mình rất thích câu thoại của bà Ruth trong Russian Doll. Có và không. Trong cuộc sống luôn có những ý nghĩ trái ngược nhau diễn ra cùng lúc trong đầu. Việc của mình là phải chấp nhận cả hai. Có và không, tốt và xấu, ngày và đêm, chết và sống. Nghe có vẻ là chuyện đương nhiên, thế mà cũng nói.

Ừ mà mấy chuyện đương nhiên như vậy, thật ra khó để chấp nhận lắm. Nhiều lúc mình nghĩ cái ở giữa có phải là cái hèn nhát hay không. Ý là không thiên về bên nào, mà chấp nhận đứng giữa, chấp nhận xuôi theo chiều gió, chấp nhận nhiều góc nhìn mâu thuẫn.

Mình từng rất sẵn sàng biến mất khỏi cuộc sống vào ngày hôm nay. Hoàn toàn chấp nhận. Nhưng hình như đâu đó vẫn còn thứ gì trái ngược tồn đọng ở sâu thẳm phía trong. Chỉ là cảm giác thảnh thơi, nhẹ nhàng chiếm nhiều hơn. Nhưng để nói 100% sẵn sàng rời đi thì có lẽ không đúng đâu. Cảm giác có và không cứ đan cài vào nhau, chúng cứ diễn ra thường xuyên trong tâm trí.

Chấp nhận cả hai có phải là điều tuyệt vời của loài người như bà Ruth nói không nhỉ.

Photo: AESME STUDIO

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top