căn nhà thân thương

 

 

Chiều nay, tôi với mẹ đi bộ xuống ngã tư mua ít đồ, tính ra là toàn đồ ăn. Đi trên đường con đường Nguyễn Du thân quen, mọi sự thay đổi quá nhanh, nhiều mảnh đất được san bằng và chờ ngày mọc lên những căn biệt thự mới. Nhìn tụi nhỏ cấp hai đi bộ từ trường về, rồi í ới nói với nhau. Sao thấy tủi tủi trong lòng, ý là cuộc đời lướt qua mình nhanh quá, mà có vẻ tôi hơi vô tâm với đời mình tí tẹo.

 

Ở chợ người ta bán đủ thứ rau củ quả. Nói là chợ nhưng thật ra mỗi người một khoảnh nhỏ trên vỉa hè, rồi bày ra đồ ra thôi. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới được nhìn mớ rau củ tươi rói và mát lành đến thế. Thiện cảm và dễ chịu vô cùng. Bắp trái rồi bơ rồi khoai lang rồi cà rốt rồi cà tím rồi tôi chưa kịp nhớ thêm. Tôi ước có thể ở thêm mấy ngày nữa, để buổi sáng đi bộ lòng vòng. Như chiều nay may quá, nắng trong xanh đẹp đẽ sau gần hai tháng trời kín mưa. Tôi cầm điện thoại chụp lấy chụp để, mấy tia nắng đẹp quá. Tôi mê nắng kinh khủng, nhất là nắng xiên xiên qua một vật cản thoáng đãng.

 

Giống như khi mọi thứ gần kết thúc, tôi mới thực sự thấy tiếc và lại ước ao được quay lại. Bản tính gì kì quặc, nhờ những lúc tự kiểm điểm bản thân, tôi lại cố gắng mỗi ngày tốt hơn một chút. Vừa mới đọc mấy dòng nhạc sĩ Quốc Bảo viết, lại có thêm nhiều hứng khởi. Mỗi ngày tôi sẽ lướt Facebook một lần vào buổi sáng hoặc trưa thôi. Dần dà hy vọng thoát được nó, thú thật tôi bị nghiện đấy, nhiều khi chỉ lướt lướt vầy chứ không biết đang đọc đang coi cái gì nữa. Nó làm tôi mệt và mụ mị.

 

Trong lúc ba có nhiều men say trong người, ba nói ba thương mẹ lắm, lúc mẹ bị bệnh ba lại càng thương hơn nữa (mẹ bệnh 14 năm rồi). Tôi nghe thấy rồi lại nghẹn trong lòng, đến ngày chỉ còn một người ở lại, chắc sẽ đau đớn lắm nhỉ. Chỉ mong tôi sống ở hiện tại thật tốt, rồi sẽ thanh thản và không hổ thẹn với chính mình.

 

hai mươi, tám, mười tám

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top