Dalat bay đi đâu rồi

 

 

Là những câu chuyện nhỏ nhỏ của Dalat.

Xin giới thiệu trước, tôi là người Dalat, sinh ra thì ở Saigon nhưng mà về cơ bản thì tôi vẫn nói giọng Dalat chính hiệu nha (tự so sánh với mọi người, xong tự rút ra vậy luôn).

Dalat mấy năm gần đây thay đổi nhanh quá, kể từ cái hồi tôi xuống Saigon học. Mỗi lần về dạo quanh phố phường tôi lại bị buồn nhẹ mấy bận, chỉ muốn trốn ở nhà cho yên thân thôi à. Để kể Dalat trong kí ức của con nhỏ sống ở đây chưa tới 20 năm cho bạn nghe nè.

Dalat nhỏ xíu à, nên hồi còn đi học là quen hơn nửa lũ học sinh trong thành phố. Trường cấp 2 dưới khu tôi thì chia ra trường xịn là Phan Chu Trinh, trường quèn quèn thì Chi Lăng, còn trường quèn nữa mà đóng tiền nhiều hơn là Hermann Gmeiner. Còn một khu nữa tôi vẫn quen gọi là “phố” thì cũng vỏn vẹn 2-3 trường thôi. Bởi vậy có chừng đó đứa bạn thể nào cũng chạm mặt nhau từ cấp 2 rồi lên cấp 3, không chung trường thì cũng gặp ở mấy lớp học thêm ở ngoài. Bởi vậy có vụ đánh nhau giữa đứa nào, trường nào là ai cũng biết liền à, mấy đứa đại ca thì ai cũng sợ và rất nổi tiếng trong khu vực.

Thế là lên cấp 3, tỉ lệ chạm mặt nhau lại cao hơn gấp mấy lần, bởi tôi học trong trường Chuyên Thăng Long, biết bao nhân tài nhiều phương khác tụ về (trừ tôi ra). Những năm cấp 3, tôi vẫn đạp xe đi học, Dalat hồi ấy vẫn còn yên bình lắm. Có mấy sáng sương mù trắng cả hồ Xuân Hương chẳng thấy đường để chạy xe. Tầm 9 rưỡi tối mà còn lông nhông ngoài đường một mình là đã thấy sợ lắm rồi, nhớ mấy lần bị tụi trai hư hỏng rú ga rồi hù sau lưng làm tôi giật mình mém té.

 

Ba mẹ đã dạy tôi như thế.

 

Nói đến chuyện cách cư xử với người khác. Vì người Dalat chủ yếu là người miền Bắc di cư vào là nhiều, nên cách nói năng, ứng xử rất chi là khuôn phép. Bạn đừng nhầm với người HN nha, vì ít nhiều đã lai rồi nên mức độ lễ nghi cũng ở mức vừa phải thôi. Cụ thể là đi đâu về hay có khách tới nhà cũng phải dạ thưa đàng hoàng, ăn thì phải biết trên, biết dưới, mời người lớn hơn mình. Tôi tin là những đứa trẻ cùng trang lứa với tôi đều được dạy dỗ như thế. Điều đó cũng ảnh hưởng đến cách nói chuyện của những người Dalat, thật sự là rất dễ thương và lễ phép, bạn để ý sẽ thấy. Thật sự là lúc nói chuyện với người khác, lúc nào cũng có từ “Dạ!” đệm phía trước hết.

 

  •  “Dạ, con no rồi”, “Dạ, em không biết đường đó ở đâu nữa”, “Dạ, lấy con hai tô bún riêu nha cô”. 

 

Giọng người Dalat cứ ngọt ngọt và dịu dàng kiểu gì ấy, nói không phải tự khen đâu. Thật sự là không có phát âm sai, chỉ có nói âm “Ch” và “Tr”, dấu ngã và hỏi hơi tương tự nhau thôi. Sẽ dùng XE THỒ chứ nói xe ôm là không ai hiểu đâu. Và đặc biệt rất hay thêm những từ đệm vui tai sau mỗi câu để tăng thêm mức độ nghiệm trọng của trạng thái, tôi nghĩ là bị ảnh hưởng bởi người Quảng hoặc là khu vực miền Trung.

 

  • vui TÈ, buồn TÈ á, chỗ đó ngon TÈ, sao mắc vậy HÈ, không biết đi đâu HÈ.

 

Tôi thừa nhận từ lúc đi học Saigon, tiếp xúc với môi trường và con người khác, những cái phép tắc được dạy từ nhỏ giờ đã tự động và cố tình lãng quên đi. Không còn những lời mời khi ăn cơm nữa, lâu lâu nói chuyện thì cũng trống không, chả có chủ ngữ gì hết trơn. Vâng, sẽ cố gắng sửa đổi làm một con người lịch sự, đơn giản nhất là qua thái độ lễ phép và tôn trọng người đối diện đấy ạ. Tiếc gì một câu Cảm Ơn và Xin Lỗi phải không nè.

 

Kể chuyện bánh căn.

 

Đã từng đi Dalat chắc bạn cũng biết bánh căn Lệ bên Yersin đúng không. Thật ra tụi Dalat vẫn quen gọi là bánh căn bên Địa Dư. Tôi ăn ở đó từ hồi nó vẫn là căn nhà gỗ, có khoảnh sân nhỏ trước nhà để khách ngồi ăn. Tôi thì vẫn thích cảm giác ngồi trên mấy chiếc ghế gỗ cũ sờn đó hơn. Quán lúc đó chắc tầm 6-7 bàn gì đó, xin thêm nước mắm, hành là tự động tới chỗ lấy, khách chủ yếu là người trong xóm hay sống gần khu đó, và lại là chuyện tỉ lệ gặp người quen là rất cao. Tôi đã không ăn chỗ đó chắc gần 2 năm rồi, vì đông, vì quán đóng cửa. Nói chung thì kí ức về quán của tôi rất đẹp, cô chú hiền lành, lẹ làng, quán ấm cúng và ngon.

 

Thêm cái hình cho đỡ mỏi mắt nè. Bầu trời hôm đó không có mây xanh nên trông cứ buồn buồn thế này đây.

 

 

Và đi hít khí trời.

 

Tôi rất thích đi đường KNBS, đi vào lúc chiều âm u thì còn thích nữa. Rừng thông hai bên đường rất xanh tốt, bạn sẽ nghe được tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc, rồi khí lạnh sẽ khiến bạn xuýt xoa giây lát (cái này là sự thật, không có chém gió đâu). Hôm tôi chạy xe một mình ngang qua đó, kiểu như con tim chết lặng ấy, cố gắng chạy thiệt chậm, rồi hít vào một hơi thật đầy. Tôi sợ không bao giờ tìm lại được cảm giác đó nữa nên mới ráng ghi nhớ mọi thứ vào đầu.

 

Căn nhà cũ mà tôi ở là nhà gỗ, có cả khu vườn rộng đằng sau, có dàn hoa móng cọp trước thềm. Bây giờ thì ba mẹ đang cho thuê căn đó, nhưng mà thiệt là căn nhà lý tưởng của Dalat năm xưa đó bạn. Hồi còn nhỏ tôi chỉ thích ở những căn nhà xây quét sơn, giờ thì khác tôi chỉ muốn ngủ trong căn nhà gỗ bé xíu và xinh đẹp đó thôi.

Hồi cuối tháng tư là chuyến về Dalat gần nhất của tôi. Một ngày trôi qua rất là thích và an nhàn, do về nhà được mẹ nuôi cơm mà, khỏi lo gì hết. Buổi sáng tôi sẽ cùng mẹ đi bộ ra gần chợ mua đồ ăn khoảng tầm 7h sáng, nắng lên vừa đủ để ấm người. Mẹ thì cứ việc mua đồ, còn tôi đứng ngây người ra để ngắm người ta chạy xe qua lại, để ý mẹ trả giá và lựa thịt, ngó bác kia gánh mấy bó trà xanh đi bán nữa, lá trà xanh ươm được bó lại rất gọn gàng. Hiếm lắm mới dậy sớm khoảng 5 rưỡi để chở mẹ đi chợ sớm ngoài chợ Dalat, còn đâu là ba chở mẹ đi không à. Bạn phải thử đi chợ sớm một lần cho biết nha, đồ ăn, rau củ đều rẻ hơn rất nhiều, mà quan trọng là không khí người rất vui và dễ thương.

 

Cho chèn em nhà gỗ vào đây nha. Cảm ơn chị H đã cho em mượn hình.

 

 

Quay lại chuyện về nhà, đi chợ xong thì thường mẹ sẽ ghé vườn cho gà ăn, hái rau hoặc là ngắm chừng xem mấy trái mít, trái mận lớn cỡ nào rồi. Tôi thì ăn sáng xong sẽ đi nấu bữa trưa, ngồi nói chuyện với mẹ, lướt facebook, hôm nào lười quá thì để ba nấu luôn. Những buổi chiều mưa thì khỏi nói, ở trong nhà thôi, những hôm nắng thì ba tôi sẽ tưới mấy chậu cây trước nhà, mẹ cũng lúi húi ra bắt sâu, ốc sên, tôi thì đi ngủ cả buổi chiều. Thế là đến 5h chiều tôi đi bộ cùng mẹ ở công viên gần nhà, hoặc là đi lòng vòng với con bạn. Dalat lúc nào cũng mát mát nên đi bộ sẽ không thấy mệt, mồ hôi ra nhưng không cảm thấy khó chịu gì cả. Thời tiết mát mẻ nên cơ thể cũng rất lâu dơ nếu như bạn không hoạt động gì nhiều, có khi 2 ngày mình mới tắm một lần vẫn thấy bình thường. Tối đến thì ăn cơm, ngồi xem tivi, tắm rửa, đánh răng là bay lên giường ngay. Nói là lên giường chứ cũng không ngủ ngay liền được, bởi vì lạnh nên mới phải quấn vào mềm cho ấm cái thân. Một ngày an nhàn của tôi đã kết thúc như thế, đúng là nghỉ dưỡng khỏe ha.

 

Và tóm lại.

 

Dài quá rồi nên tạm kết thúc ở đây. Với tôi Dalat đã bay đi mất từ lâu rồi, chỉ có “nhà” là vẫn còn nguyên vẹn như thế. Rất cảm ơn bạn đã đọc được đến những dòng này, và phần nào đó hài lòng với lời văn nham nhở của tôi. maLanh là nơi chứa đầy những tâm tư vụn vặt của tôi, nếu bạn yêu thích và muốn được nghe mấy chuyện cỏn con đó thì hãy ghé thăm thường xuyên nha.

Hãy để lại vài lời nếu bạn muốn nhắn nhủ hay bạn cũng có câu chuyện nào đó cần được lắng nghe. Đừng ngại ngùng, ai cũng có quyền được yêu thương và trân trọng hết đó bạn.

 

 

2 thoughts on “Dalat bay đi đâu rồi”

  1. nay viết bài dài quá taaaaa, khá khen cho mi.
    hay cho cái câu” chỉ có nhà là con nguyên vẹn”…
    quả thật Đà Lạt đã thay đổi nhiều rồi, và chính bản thân chúng ta cũng đổi thay nhiều dụ khác.
    Và cái gì cũng có 2 mặt của nó thôi, như tau thì tau thích Đà Lạt hiện giờ với hằng hà sa số các quán cafe, từ lệt bệt, bụi bụi, tới sang chảnh, mỗi lần về nhà được bọn bạn rủ đi cafe lại có được một cảm giác mới.
    Tau cũng thích Đà Lạt của ngày xưa với những làn sương dày, Cây cối um tùm hơn cũng như đường phố sạch sẽ hơn. Nhưng cái gì chả phải bước tiến, nếu như không có những ngày dơ dáy và còn ko có cây, thì sao ai đó ( chả biết ai đó ở đây là ai) biết trân trọng những ngày xưa, và quan trọng nhất là biết gìn giữ cho ngày hôm nay. Như tau hồi đó cũng vứt rác bạ ra đường, xong có bận bị chú kia chửi cho sấp mặt, thế là từ đó bỏ cái thói vứt rác bậy bạ.
    Và biết đâu cũng nhờ những ngày Đà Lạt đang trở mình này, mà con cháu chúng ta sẽ có một Đà Lạt thật là hiện đại, sạch sẽ, hài hòa, mát mẻ, bla bla….

    Về dụ tắm buổi tối, tau tưởng ko ai tắm buổi tối vì trời lạnh quá là lạnh chứ =)) cái hồi tau còn nhỏ ý, trời lạnh quá mà, tau mà tắm buổi tối là sẽ bị nhức đầu, nên là tau chả bao giờ ( dám) tắm buổi tối hết. Riết rồi quen giờ tới giờ cũng chả tắm tối bao giờ. Tau thường tắm buổi trưa hoặc chiều, tắm nước xong ra trời tắm nắng luôn. Xuống SG thì …. sau một ngày mệt mỏi quả muốn tắm một cái cho phẻ người. Mà hay ở SG tắm buổi tối chả có bị nhức đầu. Bảo sao, ba mấy độ hoài.

    Về dụ lịch sự, ăn cơm thưa gửi cái thứ ý, quả là nên bảo tồn m ạ. Nhớ hồi năm 1 về ĐL tau cũng chả thưa gửi khi ăn cơm gì đâu ( vì quen thói ở SG), nhưng dạo gần đây tau đã ” Mời Ba Mẹ ăn cơm ạ” trước khi ăn cơm rồi.
    Tau vừa nghĩ ra một chuyện mà cũng ít người làm lắm, và tau sẽ update tau theo lối này, đó là, lúc có ai gọi điện cho tau á, thì tau sẽ bắt máy và trả lời là:
    – A lô, Hạ xin nghe!
    Thế là người ta đỡ mắc công hỏi mình là ai mà mình cũng đỡ mắc công giới thiệu mình là ai, quá tiện. Hồi nhỏ con em họ tau nào nghe điện thoại nó cũng nói vậy.
    Giờ muốn bắt chước nó quá. Mi thấy sao?

    Cảm ơn bài viết của Mi, đã nhắc tao nhớ nhiều thứ.
    Chúc may mắn!

    1. Cảm ơn mấy dòng của Rika.
      Dù gì đi nữa thì chúng ta vẫn là những con người Dalat thật xinh đẹp, hiền dịu và dễ gần. Luôn cố gắng để sống đúng với mấy lời vừa thốt ra, hehe.

      -maLanh-

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top