Cho đi thứ mình quý
Dù cho sau đó, họ có không ưng vì sở thích khác nhau, vị giác khác nhau. Mình vẫn đạt được cảm giác hài lòng riêng, bởi vì một khi mình đã thấy quý thì người khác có cảm ra sao cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều
Dù cho sau đó, họ có không ưng vì sở thích khác nhau, vị giác khác nhau. Mình vẫn đạt được cảm giác hài lòng riêng, bởi vì một khi mình đã thấy quý thì người khác có cảm ra sao cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều
Tự đối thoại khá tương động với thiền định, quay lại vào trong và nhận diện hiện tại. Hiểu được mình đang ở trạng thái cảm xúc ra sao. Sau đó trấn an bản thân bằng cách lắng nghe rồi để chúng tự nhiên đến và đi
Khác với chuyện mình tự đối thoại trong sự nhận thức. Tức là mình vẫn hiểu, vẫn biết những hiện thực đang diễn ra. Tâm lý mình hoàn toàn ổn định hay không rơi vào giai đoạn bệnh lý về tâm thần.
Nó ra đời xong nó chết đi. Mỗi người đọc lại chính là chủ nhân mới của tác phẩm. Không phải mình không dành sự quan tâm tới hành trình của nó. Nhưng mình cũng đâu làm được gì ngoài việc tạo thêm sản phẩm mới. Thật ra nghĩ ngợi về quá khứ lắm lúc khiến chân mình chùn đi rất nhiều
Chỉ đọc và đưa ra cảm nhận nhẹ nhàng hoặc không nói gì cũng chẳng sao. Bằng cách đọc bài của nhau, đã đủ cho bạn thêm tư liệu mới để viết rồi. Mục đích cuối cùng vẫn chỉ để rèn luyện thói quen viết lách, cùng nhau
Bởi vì biết bản thân không chịu đựng được việc ngồi văn phòng suốt nhiều tiếng liền. Thế nên dù cùng tên gọi việc tự do. Nhưng không hề đem lại tự do với riêng cá nhân mình
Bạn có thể gọi tên bằng cách viết ra, tự độc thoại, hoặc thực hành nghệ thuật. Đừng lo rằng nó trừu tượng, không logic. Tuy rằng trừu tượng nhưng là sự thật đang diễn ra, đúng không? Những đoạn cụt ngủn, từ ngữ lộn xộn, dải màu xám xịt cũng không sao. Bởi vì cảm xúc đang như vậy thật mà, hãy cứ để yên đó cho người bạn ấy giãi bày
Người lớn tuổi rất cần tình thương của gia đình, động vật, thiên nhiên. Thế nhưng, họ ngại nên ít khi bày tỏ cảm xúc mà chỉ nói vẩn vơ. Nhìn nhà quạnh hiu con cháu đi làm hết. Miệng cười hề hề mà ý là trời ơi thiệt buồn vì ở căn nhà trống trải