Aha, mình đã làm được
Mình tự hào vì đã vượt qua 90 ngày viết liên tục. Dù không nhiều sự động viên, quan tâm từ người khác. Mình đã học được cách bày tỏ mà không chìm đắm quá lâu vào chuyện người ta phản ứng ra sao
Mình tự hào vì đã vượt qua 90 ngày viết liên tục. Dù không nhiều sự động viên, quan tâm từ người khác. Mình đã học được cách bày tỏ mà không chìm đắm quá lâu vào chuyện người ta phản ứng ra sao
Thuyết này dẫn tới một phương pháp học gọi là học tập thông qua quan sát. Bạn sẽ học trong vô thức trước những thứ quan sát được ở bên ngoài
Mình tìm kiếm sự công nhận từ người khác bằng cách gây náo loạn để người ta chú ý. Với mong đợi rằng người ta sẽ hỏi han, đáp lại xứng đáng cho cái đòi hỏi của mình. Nhưng nếu được thì hả hê đắc thắng, còn không được thì sao
Loa thông báo lâu lâu lại cất tiếng nhắc nhở và đưa tin chuyến tàu sắp đến, sắp đi. Tiếng động ấy dường như lấn át bất kể cuộc chuyện trò nào đang diễn ra. Nếu không chú ý lắng nghe cái giọng địa phương đặc sệt ấy, có khi bạn bỏ lỡ chuyến tàu của mình mất. Trễ chuyến dường như là nỗi sợ vô hình bám dính vào ta trong những lần phải chờ đợi điều gì
Nhờ công cái chảo ấy, đôi lần mình sợ hãi việc vào bếp nấu mấy món yêu thích, rồi nhịn luôn một thời gian dài. Tới một ngày nọ, mình dùng cái chảo mới, chất liệu tốt hơn, giá cao hơn và đính kèm cảm giác dễ chịu hơn
Chúng mang trong mình làn hơi của khí trời ẩm ướt, trộn lẫn với mùi lá ổi tươi ngọt, thanh mát. Tôi nghĩ mình có thể nhanh chóng tan ra thành trăm mảnh trên chiếc giường, khi mùi thơm ấy bao trùm khắp căn phòng
Ở quá lâu trong một bên đã khiến mình quá sức đấy thôi. Mình chợt nghĩ, thật ra mình thích hướng nội nhưng vẫn cần cảm giác từ bên ngoài. Thực ra, mình không như con người mình đã nghĩ
Mình chỉ cố gắng mỗi ngày cố nạp một điều lạc quan cho bản thân, rồi làm gì thì làm. Ví dụ ngắm bầu trời ở Sài gòn chiều nay, xem một đoạn phim ngắn của người làm vườn, nghe một tập truyện thiếu nhi và tắt hết đèn