Bước vào cánh cửa trong khu vực chờ tàu. Đi qua là một thanh chắn bằng sắt đã ọp ẹp, rền vang từng nhịp đứt gãy. Tôi đưa một tấm vé điện tử quẹt lên chiếc máy tự động nhỏ xíu, chờ đợi giây lát. Chị tiếp viên mỉm cười nhẹ nhàng, và tôi được vào phòng chờ có máy lạnh.
Ngoái đầu lại, tôi thấy vài người cao to đứng chỗ quầy vé. Với điệu bộ vung tay múa chân, hòng cố giải thích về điểm đến và số ghế họ mong muốn sở hữu cho chị bán vé. Xung quanh là một dãy các quầy bán thức ăn đóng gói, quà đặc sản và cả một máy bán nước tự động. Chẳng ai thèm ghé qua, bởi lẽ ai cũng đã đã mua món đồ cần thiết trước khi bước vào ga. Mấy gương mặt chủ tiệm ế nhệ hiện diện một nỗi buồn gắng gượng, họ bắt đầu trò chuyện với chủ quầy sát bên. Bầu không khí trở nên có sức sống đôi chút vào lúc mười giờ sáng.
Đứng giữa phòng chờ còn khá nhiều ghế trống. Tôi cố đảo mắt thật nhanh và chọn cho mình một chỗ ít người nhất.
Phía trước tôi là những cô chú bán hàng rong, áo quần xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại. Xách bên tay vài cái giỏ đựng lớn, đan thẳng thớm bằng sợi dây nhựa đủ màu. Hình như họ vừa lấy hàng từ thành phố lớn và đang trên đường quay về nhà. Vài đứa trẻ con chạy nhảy khắp nơi, dù rằng ba mẹ chúng la oai oái rằng hãy ngồi yên lặng một chỗ. Có đứa nằm dài trên sàn, có đứa áp mặt vào tấm cửa kính trước phòng chờ như đang diễn một vở truyện ly kì.
Loa thông báo lâu lâu lại cất tiếng nhắc nhở và đưa tin chuyến tàu sắp đến, sắp đi. Tiếng động ấy dường như lấn át bất kể cuộc chuyện trò nào đang diễn ra. Nếu không chú ý lắng nghe cái giọng địa phương đặc sệt ấy, có khi bạn bỏ lỡ chuyến tàu của mình mất. Trễ chuyến dường như là nỗi sợ vô hình bám dính vào ta trong những lần phải chờ đợi điều gì.
Sự chờ đợi quá lâu làm người ta bắt đầu nôn nao trong lòng. Có vài người đi tới đi lui, họ giả đò bận rộn để khỏa lấp thời gian trống. Một anh trai ngồi đối diện tôi, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, anh thong thả lật giở đều đặn từng trang sách. Chẳng có vẻ gì của sự gấp gáp, lo lắng. Một nhóm khách du lịch đứng gần quầy bán nước, họ rôm rả trò chuyện đầy hứng khởi. Đi theo nhóm nhiều khi làm ta bớt cảm thấy cô đơn và thiếu an toàn. Tôi nhìn họ và đưa ra một phỏng đoán đầy chủ quan như thế.
Tàu sẽ tới trong 5 phút nữa, với số hiệu SE01, tàu sẽ nằm ở cổng số 3. Lời nhắc ấy một lần nữa lặp lại trên loa thông báo.
Tôi vẫn nán lại ghế, để chờ người ta rục rịch đứng dậy, chuẩn bị hành lý và rời khỏi hàng ghế. Tôi luôn là người tới sớm, chờ đợi, và rời đi trong nhóm cuối cùng. Không việc gì phải vội vàng, 2 phút là đủ để tôi di chuyển ra sân ga. Đến khi nghe tiếng tàu lửa quen thuộc, tiếng lọc cọc chạm từ bánh với ray tàu, tiếng còi tàu inh tai, cuối cùng là tiếng thắng tàu kèm với giọng thông báo trên loa, một lần nữa.
Cái nắng đã phủ khắp sân ga, tôi cố nương theo mái che từ phòng chờ để tránh cảm giác nóng trực diện phả ra từ không khí ngoài trời. Một đoàn người dài trước mặt đang chờ soát vé để bước lên toa tàu.
Tôi biết mình phải tiếp tục chờ đợi, rồi tôi bình tĩnh nép mình vào mái hiên, để ánh mắt quan sát từ xa là đủ. Có lẽ tôi sẽ nhường mọi người, có lẽ tôi sẽ là người cuối cùng bước lên toa tàu ấy.