Đã ở trong nhà hơn 3 tháng nay. Mình từng thấy rất phù hợp với nhãn: người suy nghĩ nội tâm, thích không gian nhỏ, và sợ hãi đám đông xa lạ. Nhưng rồi, chính mình lại bắt đầu nhớ cuộc hẹn ngoài đường, mặt đối mặt với bạn bè. Mình cảm thấy thèm hơi người, thèm hơi thở phố phường.
Viết tới đây lại nhớ truyện Lặng lẽ Sapa, kể về nỗi cô đơn, thèm hơi người của anh thanh niên làm đo đạc, dự báo thời tiết trên núi cao. Hồi đó đọc, thiệt khó hiểu nỗi niềm kỳ lạ ấy, giờ thì chắc ai cũng hiểu thấu cảm giác này. Ngay cả với người nội tâm như mình, tự dưng trỗi dậy khao khát muốn lao ra bên ngoài. Dẫu có nhiều cuộc nói chuyện online cũng khó thay thế thứ cảm giác trực tiếp.
Nếu như cuộc sống nhộn nhịp bình thường, là mảnh đất màu mỡ cho những kẻ hướng ngoại. Rồi những kẻ hướng nội cảm thấy chút gì lạc lõng, luôn muốn trở về cái kén riêng tư của mình. Phải chăng thời điểm giãn cách là mảnh đất tiềm năng, quá sức phù hợp cho người hướng nội, thích ở trong nhà. Mình không chắc tuýp người hướng nội thuần có còn cảm thấy thoải mái với nhịp sống hiện tại?
Riêng mình, có chút chuyển hóa nho nhỏ. Ở quá lâu trong một bên đã khiến mình quá sức đấy thôi. Mình chợt nghĩ, thật ra mình thích hướng nội nhưng vẫn cần cảm giác từ bên ngoài. Thực ra, mình không như con người mình đã nghĩ.
Từ hồi cấp 3 mình đã có xu hướng tìm kiếm những định nghĩa về bản thân. Rằng tôi thuộc tuýp người có tính cách ra sao, nghề nghiệp hay con đường nào sẽ phù hợp. Bạn biết đó, mình thích làm mấy bài trắc nghiệm, kiểm tra tính cách, tự coi tử vi, chiêm tinh học. Chưa bao giờ mình hết tò mò, sau này thì làm sinh trắc vân tay, nhân số học. Tính ra chắc mình đã dành hơn chục năm tự định nghĩa chính mình.
Khó tránh khỏi chuyện tự định hình bản thân, thông qua nội dung từ mấy bộ môn trên. Có lúc mình mù quáng tin theo, có lúc ngẫm lại hành trình vừa qua lại củng cố thêm niềm tin. Còn bây giờ, mình sẽ nửa tin nửa ngờ. Mình ưu tiên trải nghiệm thực tế để tìm hiểu bản thân hơn việc ép mình phải sống theo tiêu chuẩn mà người khác đúc kết.
Bởi vì tư duy một chiều, vô tình khiến đầu óc bị giới hạn ở góc độ nào đó. Rất khó để nhìn ra những khả năng tiềm tàng khác với bài test đã nghiên cứu. Tất nhiên, mình rất biết ơn các thể loại đã thử, bởi chúng như một người định hướng ban đầu. Để rồi, bây giờ mình mới được dẫn dắt tới con đường tự thử, tự quan sát, tự kiểm chứng.
Tự tìm hiểu bản thân của mình sẽ rất tuyệt vời. Thay vì cứ bám dính vào một nhãn dán định sẵn mà gồng mình phải sống đúng y chang.
Cảm ơn bạn đã đọc. Mong sao bạn cũng tìm thấy chút chuyển hóa nào đó cho riêng mình.