Chút niềm an ủi

#90ngayvietlach#ngay83

Hôm nay là ngày trăng tròn.

Sau đám mây đen kéo theo một trận mưa đã đời buổi chiều. Đến tối mây tan hết, chừa chỗ xuất hiện ông trăng tròn trịa. Hên quá, ngay góc bàn ngồi làm việc, ngước đầu qua lớp cửa kính đã thấy ông trăng nằm đó chờ mình (trong tầm mắt). Mình quyết định tắt hết đèn để thứ ánh sáng ấy len lỏi vào phòng. Đúng ra thì ánh sáng nhân tạo từ đèn điện quá mạnh, lấn át đi thứ ánh sáng tự nhiên dịu dàng ấy. Nên tắt bớt đèn để thấy ánh trăng rõ hơn.

Ngày nhỏ, mình rất sợ cúp điện. Bởi quen sống trong ánh đèn điện, đột ngột biến mất, làm mình sợ hãi bóng tối thiếu an toàn. Nhưng chỉ sau 5 phút làm quen với ánh sáng yếu ớt trong màn tối. Mình lại thấy dễ dàng chấp nhận. Giờ sống ở thành phố, hiếm khi gặp cảnh cúp điện tối tăm. Lâu lâu mình chủ động tắt đèn lúc tắm, tận dụng ánh sáng từ đèn đường hay ánh trăng rọi vào. Nó đem lại cảm giác dễ chịu chưa từng thấy cho đôi mắt nhạy cảm.

Mình hay so sánh địa điểm này với địa điểm nọ.

Và những thứ mình mất đi khi sống ở thành phố thắp đèn lung linh. Khó mà tìm được kết nối với tự nhiên. Ánh trăng khó tìm vì đèn đường gắt gỏng. Đồng hoang biến mất thành ra khó tìm cánh chuồn, cánh bướm. Như hôm giữa tháng 5, đứng giữa công viên trước nhà thờ Đức Bà, nghe tiếng ve kêu inh ỏi trên cây. Mình xúc động thật sự trước mảnh thiên nhiên giữa giữa lòng thành phố.

Mình tin rằng, thiên nhiên luôn có cách an ủi muôn loài, bằng ngôn ngữ nào đó rất khó giải thích. Chiều nay rất nhiều tấm hình bầu trời Sài gòn được chia sẻ, với sắc cam ửng nắng. Đẹp như một thước phim điện ảnh. Việc đăng tải tấm hình ấy là minh chứng cho sự rung cảm trước vẻ đẹp tự nhiên của mọi người.

Là người nhìn qua màn hình chứ không quan sát trực tiếp bầu trời ấy. Bên trong mình cũng đã nảy nở chút gì tươi tắn giữa chuỗi ngày thử thách từ bệnh dịch. Chúng ta lo lắng tới sức khỏe thể chất, tìm mua lương thực cho những ngày sắp tới. Bạn đừng bỏ quên sức khỏe tinh thần nha. Dù biết rằng khó tránh khỏi khủng hoảng, âu lo về sự thiếu an toàn.

Mình không muốn khuyên nhủ gì hết, vì hoàn cảnh sống của mỗi cá thể là khác nhau. Mình chỉ cố gắng mỗi ngày cố nạp một điều lạc quan cho bản thân, rồi làm gì thì làm. Ví dụ ngắm bầu trời ở Sài gòn chiều nay, xem một đoạn phim ngắn của người làm vườn, nghe một tập truyện thiếu nhi và tắt hết đèn, đi ngắm ông trăng ngày rằm.

Mong rằng tất cả chúng ta cùng vững tin và bình an vượt qua.

Photo: Ronny Gabriels

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top