Aha, mình đã làm được

#90ngayvietlach#ngay90

Hoàn thành chín mươi ngày. Một mặt là cảm giác bình thường giống mọi ngày (như đã đoán biết trước), và ở mặt khác mình rất tự hào về hành trình đã qua. Là một người thay đổi liên tục, thế nên hoàn thành một nhiệm vụ dài hơi, đem lại sức đẩy rất lớn đối với mình. Khi làm được một việc, chắc chắn mấy việc sau cũng được đà mà chạy tới. Ba tháng ở trong nhà là ba tháng kiên trì viết. Có lúc mình nghĩ làm hổng nỗi, rất nhiều bữa ngán chữ, nhụt chí mà hên quá chưa dừng lại.

Ở bài tổng kết ngày 60, mình thắc mắc rằng nếu đi hết 90 ngày, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Thành thật mà nói, bữa nay mình thoáng thấy suy nghĩ: ‘đã quá từ mai khỏi canh giờ ngồi viết thử thách nữa’. Nói chứ nhiều câu hỏi mình tìm kiếm trong quá trình 90 ngày vẫn chưa thấy lời giải. Có lẽ mình cần nhiều thời gian hơn, nhiều khi cố đi tìm lại chẳng tìm thấy gì.

Có sự biến thiên cảm xúc từ ngày thứ nhất đến ngày chín mươi, như một biểu đồ lên xuống rõ nét. Khởi đầu luôn là sự hứng khởi, dồi dào sinh lực. Tới gần nửa đường lại dần dần lao dốc rơi tận đáy gặp ‘bạn chán nản’ (khoảng ngày 50-80). Rồi từ từ bắt lại đà, với mình đến khoảng ngày 80 mới lấy được chút cảm giác sáng sủa. Bây giờ mọi thứ có vẻ đang chậm rãi ở vùng đồng bằng rộng lớn. Đã bớt đi sự hoang mang, sợ hãi, mong chờ sự công nhận. Mình vẫn tiếp tục con đường của mình.

Mình tự hào vì đã vượt qua 90 ngày viết liên tục. Dù không nhận nhiều lời động viên, quan tâm từ người khác. Mình đã học được cách bày tỏ mà không chìm đắm quá lâu vào chuyện người ta phản ứng ra sao.

Càng viết lòng mình càng mở ra nhiều hơn. Có hôm viết bài chạm đến những kí ức, tiềm thức ẩn chứa quá lâu bên trong, giờ mới được dịp gợi lên. Cảm giác hiểu thêm về mình thật sự rất sướng. Rồi mình nhận ra, thực hành viết cho mình quan trọng ra sao. Viết cho mình thì chỉ cần mình hiểu được mình là thành công rồi, bớt nghĩ cho người khác lại nha.

Viết ra rồi nhìn lại thấy đầu óc sáng suốt, trơn tru hẳn. Nhiều ý sắp xếp hỗn loạn trong đầu rất mệt, vậy mà sắp đặt thành con chữ lại có cái nhìn thông suốt về sự huyên náo bên trong. Viết xong coi như giải tỏa thông tin, để có cớ chuyển sang ý nghĩ khác.

Nói dông dài, suy cho cùng chỉ là trải nghiệm cá nhân. Như mình trước giờ chẳng thể hiểu hết những chỉ dẫn tâm huyết mà ai đó chia sẻ về hành trình đời họ. Lời nói chỉ là tảng băng trên mặt nước. Khi tự trải, tự khắc mình sẽ có những cảm nhận riêng về đại dương của mình, mà nhiều khi có diễn giải chưa chắc làm người khác sung sướng giống mình.

Xong rồi, cám ơn mọi người trong nhóm và admin đã đồng hành cùng nhau. Lòng mình đã mở ra nhiều centimet sau 90 ngày rồi nha.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top