Nỗi sợ là một món quà. Đừng né tránh nó, đừng tìm cách chuyển hướng nó sang câu chuyện khác.
Mình nên mở lòng đón nhận như một món quà, mình mới có cái nhìn chạm nhất về sự sợ hãi.
Mình buồn, mình vui, mình bất lực thì mình nên học cách gọi tên cảm xúc, nỗi sợ ấy ra. Rồi nó sẽ nhẹ nhàng trôi qua, hoặc ít nhất làm mình hiểu và chấp nhận bước tiếp cùng nó. Càng né nó càng lởn vởn dày đặc khắp tâm trí.
Mình để ý thấy, một khi đã gọi tên được cảm xúc sợ hãi. Đầu tiên là một cái thở dài đồng cảm với bản thân. Sau đó tự dưng biết cách tìm giải pháp để đương đầu với nỗi sợ ấy. Hoặc đơn giản hơn, bạn chỉ cần bộc lộ và cảm nhận nỗi sợ ấy đang hình thành trong người. Nó cũng sẽ nhỏ bớt đi rất nhiều.
Quan trọng là gì. Là bạn hãy gọi tên chính xác cái đang diễn ra bên trong, đừng né là được. Mình sợ viết, mình cạn ý, mình sợ đối mặt với sếp, mình lo lắng, mình sợ kết quả trình bày không tốt. Đó, cứ lôi nó ra như một cách giải tỏa năng lượng tích tụ trong người.
Làm gì với nỗi sợ
Bạn chỉ cần làm việc với tâm trí là đủ. Tất cả sợ hãi sinh ra từ trí tưởng tượng của cái đầu. Trước khi làm gì đó với nỗi sợ, mình nghĩ cần định hình trước xem nó có hình hài ra sao.
Bạn có thể gọi tên bằng cách viết ra, tự độc thoại, hoặc thực hành nghệ thuật. Đừng lo rằng nó trừu tượng, không logic. Tuy rằng trừu tượng nhưng là sự thật đang diễn ra, đúng không? Những đoạn cụt ngủn, từ ngữ lộn xộn, dải màu xám xịt cũng không sao. Bởi vì cảm xúc đang như vậy thật mà, hãy cứ để yên đó cho người bạn ấy giãi bày.
Dấn thân vào sợ hãi
Nỗi sợ nhỏ có thể dần tan biến thông qua hành động của chúng ta. Đôi khi bạn tự thấy mình hết sợ chạy xe lúc kẹt đường là bởi ngày nào bạn cũng hình thành thói quen đối mặt đó.
Nỗi sợ lớn thì khác, nó cần mình chủ động dấn thân bước vào. Nếu không đương đầu thì nó cứ mãi làm phiền bạn hoài cho coi.
Lạc quan mà nghĩ rằng, nỗi sợ như một món quà gửi tới mình. Mà ai đời lại tặng món quà tăm tối đâu (mình cũng sống tử tế chứ bộ). Thế nên hãy mở lòng ôm ấp nó nha.
Và chuyện gì cũng cần luyện tập. Hồi trước mình rất sợ bày tỏ suy nghĩ với người khác, đúng kiểu uốn lưỡi chín lần trước khi nói. Tới khi thấy tự thương chính mình bởi dồn nén bên trong rất mệt. Mình tập nói ra, cách người ta đồng tình hay phản hồi không ghê sợ như mình nghĩ.
Rồi mình thấy tự tin, mạnh dạn bày tỏ hơn. Cứ tập dấn thân vô nỗi sợ, từng chút một, rồi mình đã hết sợ lúc nào không hay.
–
photo: A Daily Something