Một cái giếng từ xưa ơi là xưa, như một báu vật của nội tôi rồi giờ thì là của ba tôi và sắp sửa lan dần tới tôi.
Nó vẫn cứ nằm im đúng vị trí đó, dù cho cảnh vật xung quanh có thay đổi ra sao, bao nhiêu bụi cây bị đốn đi, bao nhiêu mái nhà mới dựng lên, bao nhiêu con người đi về trời, bao nhiêu con người mới ghé ngang. Tôi nghĩ nếu mà tôi như cái giếng chắc sẽ chịu không nổi, ở yên một chỗ và chất chứa cả ngàn kỉ niệm lên mình.
Người ta hay bảo cái giếng đầu làng, còn cái giếng nhà tôi là ở cuối xóm. 37 năm rồi kể từ ngày tạo ra nó, mới đầu cũng phải kéo bằng tay từ cái gàu nước thôi, sau này mới lắp thêm máy bơm và thùng chứa nước cho đỡ tốn sức. Thế nên những ngày cúp điện đồng nghĩa không có nước xài trừ khi bạn phải bỏ công kéo từng xô nước lên.
Tôi vẫn nhớ hoài khung cảnh hay thấy hồi nhỏ, bà nội tôi ngồi ngoài giếng gội đầu trên chiếc ghế nhỏ xíu (hay gọi là ghế đòn). Nội có nguyên một thau nước bồ kết, rồi cứ múc từng ca nước đổ lên mái tóc đen mượt. Cho nên tới giờ xem mấy cảnh phim có cô thiếu nữ mặc yếm ngồi bên giếng gội đầu là tôi thích mê. Nhờ viết mấy dòng này mà tôi mới biết có mấy chuyện lúc nhỏ không thể nào quên được, dù có già lụ khụ trí nhớ suy giảm, não mình hay thiệt.
Ba tôi nói nhất quyết phải giữ lại cái giếng và cây ổi, tôi thấy như ba nhờ mấy điều đó để sống lại thời tuổi trẻ của mình với nội. Tôi nghĩ sau này chắc mình cũng sẽ y hệt vậy quá. Cũng nhờ cái giếng ở nhà tôi thấy như mình được làng quê hơn chút xíu. Nhà phố nhà mặt tiền thì làm gì có giếng, chỉ có làng quê cây nhiều hơn nhà thì cái giếng đặt ở đấy mới hợp khung cảnh.
Cái giếng là nơi có thể xây dựng nhiều mối quan hệ giữa làng xóm với nhau, người ta có thể vừa giặt đồ, vừa rửa rau, vừa rửa chén, vừa ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời. Nên nhiều lúc tôi cũng ngại ra giếng, vì đông người mắc công phải tham gia vô mấy câu chuyện tôi không hứng thú cho lắm. Dù vậy tôi cũng rấhãnh diện vì được sống cạnh giếng, tôi tự nhiên một ngày đẹp trời yêu mến cái giếng kinh khủng sau khi chợt hỏi lỡ hông có nó thì chắc cũng không có tôi như giờ. Mấy ngày cúp nước mới thấy tầm quan trọng của nó, may nhờ mạch nước của thiên nhiên cứu giúp.
À nhân tiện mới nhớ, người ta hay sử dụng hình ảnh cái giếng cho sự chết chóc, ma quỷ các thể loại. Tôi nhớ có mấy đợt mở nắp giếng để ba tôi leo xuống sửa cái gì trong trỏng, tôi cũng sợ chết khiếp khi nhìn xuống. Đúng sâu thăm thẳm lại còn tối đen, có đám rêu bám quanh thành giếng nữa. Đứng ngó đầu nhìn xuống mà tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh đen tối, nào là lỡ té nhào đầu xuống, lỡ bị bắt quăng xuống, lỡ ba không có leo lên lại nữa, mà mới có học cấp tiểu học thôi, hoảng ơi là loạn. Đó là lý do người ta hay gán cái giếng với điều tâm linh và hơi gây sợ sợ. Cũng may nhà tôi có máy bơm nên chẳng bao giờ phải nhìn xuống hố sâu đó nữa. Vậy là chuyện cái giếng tới đây là hết, hình dưới là tôi vẽ minh họa thêm, thấy đau đớn vì tay cứng lại hết rồi, ai biểu lười làm chi.
chăm chỉ luyện tay rồi sẽ có một ngày tốt lên
Hy vọng khi tôi kể ra ký ức của mình, bạn cũng có thể bước vào và cảm nhận vài điều hay ho cho riêng mình. Nhắn nhẹ là tôi đang update thêm dự án “21 ngày động đậy”, bạn ghé ngang để nghe tiếp nhé.
Cảm ơn đã kiên nhẫn đọc hết bài. Chúc mọi người một ngày tràn đầy năng lượng tốt, hẹn gặp lại.