Có cơ hội quan sát các bạn nhỏ tỏ ra ngại ngùng khi được mời chia sẻ trước đám đông. Mình mới thấy yêu thương các bạn vô cùng. Bởi lẽ từ ngày nhỏ đến giờ mình luôn là một đứa khá ngại bắt chuyện hay cất tiếng nói trong nhóm. Tâm lý e dè của mấy bạn nhỏ, khiến mình được nhìn lại bản thân một lần nữa.
Mình không thắc mắc tại sao các bạn lại ứng xử như thế. Vì mình hiểu ngọn ngành câu chuyện, đương nhiên sẽ có rất nhiều lý do mình không chắc biết hết. Ít nhất mình hiểu và đồng cảm vì đã từng trong hoàn cảnh tương tự.
Việc đầu tiên cần làm không phải là ép các bạn nói. Với mình, điều các bạn cần là một cảm giác an toàn để tin tưởng và tự mình nói lên, khi bạn thật sự sẵn sàng.
Ngày nhỏ, mình ngại lên tiếng lắm. Mình sợ bị chê, bị cười, bị chỉ trích. Chứng kiến cảnh đó xảy ra với người khác, nên mình không thích phải chịu đựng chuyện đó. Vậy nên im lặng là vàng, không nói gì hết thì người ta làm gì có cơ hội tấn công. Một phần vì môi trường ảnh hưởng, làm cho bản tính sợ sệt, nép mình lại càng phát triển mạnh hơn.
Nhưng sau này, mình hiểu ra mọi chuyện không tệ đến mức như thế. Có lần mình tự tin đứng thuyết trình trước lớp (sau khi chuẩn bị thật kỹ càng). Nhận được lời khen từ bạn nói rằng mình nói thu hút và chắc chắn quá. Nhờ vậy mới tự tin dần lên.
Thì ra mình vẫn ổn, vẫn có người lắng nghe và phản hồi. Mình bắt đầu bày tỏ suy nghĩ nhiều hơn trước nhóm. Bây giờ còn đứng lớp trước nhiều bạn nhỏ nữa.
Mình phát hiện bản thân thật sự rất thích giao tiếp. Nếu như không bắt đầu bày tỏ thì đúng là không ai hiểu mình, ngay cả chính mình. Mang tiếng là ngại chỉ trích, nhưng thật ra mình chỉ đang chạy trốn để nép mình vào hầm trú ẩn an toàn mà thôi.
Mình nhận ra, ngại ngùng là bản tính nhưng hoàn toàn có thể cải thiện.
Cần một môi trường lành mạnh, may mắn hơn là gặp được những người dẫn dắt tâm lý, luôn khuyến khích và cởi mở. Như mình từng thành thật nói với bạn bè rằng, không phải tao ít nói, chỉ là tụi mày chưa dò đúng đài của tao thôi. Hơn hết là mình sẽ tự nói khi cảm thấy môi trường đủ an toàn, đủ tin tưởng.
Với những bạn nhỏ trầm tính hay e dè khi nói cũng vậy. Ta chẳng cần gượng ép gì hết, hãy thả lỏng, gợi mở và thật kiên nhẫn chờ đợi sự lên tiếng của các bạn.
Trong chuyện đứng lớp, mình luôn rất hứng thú trước những bạn im lìm, mình tin là bên trong đó có một kho báu lớn đang chờ được khám phá. Nhiệm vụ của mình là tạo môi trường để tất cả mọi tính cách có quyền được sống, được phát triển theo hướng riêng của nó.
Mình biết ơn vì khoảng thời gian tuổi thơ phần nhút nhát, tự gặm nhấm thua thiệt. Để bây giờ, khi giao tiếp với bất kỳ ai, mình đều nảy lên một sự đồng cảm sâu sắc, dù chuyện vui hay chuyện buồn.