Xe Cub, tuổi 17

#90ngayvietlach#ngay28

Bữa chạy bộ sáng sớm. Thấy chiếc chaly chạy ngoài đường, trên đó là 2 con người. Tiếng nổ vang trời, kèm thêm tốc độ chậm của nó khiến mình để ý hoài. Tự dưng nhớ tới chiếc xe cub màu xanh của ba.

Nhiều khi mình tò mò không biết người ngồi trên xe nghĩ gì.Có giống như đầu óc của mình từng nghĩ khi tiếng động cơ xe lại vang vọng khắp con đường như thế.

Hồi đó ngồi trên chiếc cub của ba mình ngại lắm. Hoặc bất kể trên chiếc xe nào lỗi mốt và phát ra tiếng lạch bạch to thiệt to. Mình bắt gặp ánh mắt trên mấy chiếc xe xung quanh cứ nhìn chằm chằm, họ dành sự chú ý đặc biệt đến mình.Ước ao được ngồi trên xe động cơ êm ái va lướt thật nhanh là điều mình đã thực sự ước lúc nhỏ.

Bạn biết đó, dòng cub hay chaly đời đầu chỉ có 50cc. Tốc độ chậm khiến mình muốn tăng tốc cũng không được. Cứ rù rù mà tiến về phía trước.

Năm lớp 12, mình làm mất chiếc xe đạp ở lớp học thêm. Gọi điện về kêu ba ra đón, giây phút mà mình thấy biết ơn chiếc xe cub của ba đến vậy. Đứng giữa việc phải lết bộ về nhà so với việc được ngồi trên xe máy, mới thấy quý giá cái điều mình từng bỏ lơ nó.

Hay một lần bị đón trễ ở trường. Không còn một bóng học sinh nào, chỉ mình đứng lóng ngóng chờ chiếc xe của ba. Giữa trời mưa đì đùng hôm đó, mình đã khóc tu tu sau tấm áo mưa cánh dơi bay phất phơ. Mãi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Lúc đó, chỉ cần có người đón về nhà là mừng lắm rồi. Chẳng còn nghĩ gì đến những ngại ngùng khác.

Con người lúc nào cũng muốn trèo lên những đỉnh núi cao hơn. Luôn ao ước và tìm cách sở hữu cho bằng được thứ mình chưa (từng) có. Tiền ít thì ráng bào hết sức lực để kiếm nhiều tiền, cho cuộc sống dư dả hơn. Nhiều khi trôi vào vòng quay đó lâu quá, thành ra lỡ quên mất những thứ mình đang may mắn có.

Giống như mình, có những tình cảm gia đình gắn bó và ấm cúng mà không nhìn ra. Tại suốt ngày chạy theo suy nghĩ về vật chất.Khi mình lớn hơn, chuyện e ngại về hình thức không hẳn đã mất đi hoàn toàn. Với mình đó là thứ gì khó mà lành lặn trong tâm trí. Tức là nó sâu hằn vào con người qua thời gian dài.

Thế nhưng, bây giờ mình có sự nhận thức hơn thời tuổi teen. Ít nhiều có sự tự tin bên trong, nên dù có đi xe cub hay đi bộ đều là chuyện nhỏ.

Chỉ cần phương tiện mình dùng mạnh khỏe, giúp mình đi từ điểm này tới điểm kia là được rồi.

Mấy bữa nay lại quay về lối kể chuyện đời thường. Mình muốn thử một chút xem còn chút hứng thú hay thay đổi nào trong lúc viết không. Thử tiếp thôi.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top