Sống đủ lâu ở Sài gòn, mình mới hiểu ra quy luật con nước triều lên xuống. Có lần mình thấy ngoại nhìn lịch rồi nhẩm tính nước tháng này, ngày này đang cao hay xuống thấp. Mình đã há hốc miệng trước sự thần sầu đó. Ngoại thì lại nghĩ, chuyện này dễ như trở bàn tay, sao có đứa nhóc như mình lại kinh ngạc đến thế.
Sống ở núi làm gì biết được mấy chuyện nước lên nước xuống này chứ.
Rồi mình biết để ý đường phố ba mươi ngày trong một tháng, dựa theo âm lịch để tính con nước. Những ngày 15 hay 30 âm lịch, nước sông dâng lên rất cao. Nếu nhằm vào mùa cuối năm, nước lớn đủ tràn ra đường gây ra ngập ở khu vực gần mé sông hay vùng trũng thấp.
Thế là mình hạn chế ra ngoài nếu trúng ngày nước lớn. Giờ tan tầm chiều tới tối là thời gian ngập nặng nhất. Vậy nên mình sẽ tranh thủ ra ngoài rồi quay về trước 4 giờ chiều nếu không có chuyện gì quá quan trọng.
Sống ở Sài Gòn, mình tin ai cũng từng biết mùi triều cường ra làm sao. Nước ngập hết bánh xe, lội bộ giữa dòng xe chen chúc là chuyện quá sức bình thường.
Mình từng ám ảnh khi chạy xe máy giữa đường ngập nước. Muốn khóc mà phải cắn răng giữ bình tĩnh vượt qua con nước dập dìu. Con đường mênh mông toàn là nước, giống như bãi biển bao phủ một thành phố rộng lớn. Ngày triều cao, dùng phương tiên công cộng hay đi bộ là dễ thở nhất. Ướt mình chút xíu còn đỡ hơn việc dắt thêm chiếc xe bì bõm chung.
Con nước thì cứ lên, mọi người vẫn nương nhờ Sài gòn mà sống và tồn tại đấy thôi. Nhiều khi mình nghĩ, cái đất chật, người đông, nóng quanh năm mà sao ai nấy đều tụ hội về. Mỗi năm lại tăng lên một chút. Thành thật mà nói, mình vừa muốn rời đi, vừa thấy xao xuyến không đành. Sài gòn thiệt kỳ lạ, có gì cứ vương vấn trong lòng mỗi thị dân.
Thời điểm này, mọi thứ ở thành phố ngưng trệ, mọi người ở trong nhà. Nhìn những con đường rộng thênh thang, thưa thớt xe cộ vừa buồn mà vừa vui.
Con đường vắng bóng người, chạy xe thì còn gì thích hơn, nghe thấy tiếng chim hót, tiếng là xào xạc trên đỉnh đầu. Buồn vì thương ai đó phải rời bỏ Sài gòn mà đi nơi khác tìm công việc mới.
Sài Gòn đã chuẩn bị bước sang tháng 7, nửa năm trôi qua cái vèo không biết đã ai kịp đếm hay chưa. Mong thành phố sớm ngày bình phục, rồi chúng ta lại hẹn nhau dưới mùa triều cường cuối năm.