Tổng kết ba mươi ngày

#90ngayvietlach#ngay30

Vượt qua 30 ngày đầu tiên, mình tin ai đã bước tới đây cũng sẽ đủ dũng khí và tràn trề tự tin cán mốc 90 ngày sớm thôi.

Mấy ngày đầu, mình luôn tranh thủ hoàn thành bài viết vào buổi trưa, chậm nhất là 5 giờ chiều đã có bài. Càng về sau, thời gian càng đẩy lên tới 9,10 giờ tối. Cảm giác vướng bận chưa làm xong nó cứ bám theo từ lúc mới thức dậy, qua buổi ăn trưa, ăn chiều đến lúc chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Thật không dễ chịu gì. Như một bài mình từng viết, đầu xuôi đuôi mới lọt. Để việc viết thử thách trở thành ưu tiên đầu ngày có vẻ sẽ thuận lợi hơn với chu trình mỗi ngày của mình.

Ở bài tổng kết này, mình sẽ điểm lại những gì mình thấy tự hào và chỗ muốn cải thiện cho hành trình sắp tới.

30 ngày qua có gì mà tự hào

Mình vui vì không nghỉ ngày nào, dù rất nhiều ngày tự nhủ hay bỏ một bữa, hay tạm dừng một ngày. Mấy ngày đầu còn bận đếm like và tương tác. Dần dần ít quan tâm, tại ít người tương tác nên thôi mặc kệ. Chừng nào nhận được thông báo có bình luận mới, mình mới quay lại trả lời. Mình chỉ canh bài viết có được admin duyệt hay chưa mà thôi, ngồi canh xong thoát ra. Vì thú thật, mình đâu đọc và tương tác hết các bài trong nhóm. Nhiều tin mới liên tục, facebook nó cũng đâu đẩy bài lên để mình thấy. Cho nên miễn sao viết xong thấy hài lòng với chính mình là tuyệt lắm rồi.

Mình vui vì đã hồi sinh trang blog cá nhân bằng dự án chín mươi ngày. Ít ra giờ đây, khách vào web cũng có bài gì đó mới đọc mỗi ngày.

Duy trì viết liên tục, buộc mình phải tạo chủ đề, nội dung mới mỗi ngày. Nhờ vậy mình phát hiện chuyện cạn dần kho thông tin. Có bao nhiêu ruột gan viết ra hết bấy nhiêu rồi. Không kịp nạp thêm kiến thức, trải nghiệm mới. Dẫn đến việc mình chẳng biết phải viết gì tiếp theo, kho lưu trữ cứ thế vơi dần. Giải pháp đưa ra, mình cần đọc thêm sách, học thêm kiến thức mới, xem phim hoặc chăm đọc bài thiên nghiên cứu, phân tích trên báo. Hoặc tự dấn thân trải nghiệm, thực hành đời sống thêm nữa.

Mình từng lập kế hoạch dành 90 ngày viết về phim, ẩm thực, chuyện sống chậm hay việc thực hành thủ công. Rốt cuộc lại thành những bài viết loạn xạ đề tài. Mình không đi quá sâu theo kiểu chuỗi bài được (dù rất muốn). Có ngày viết bài chia sẻ tips, có ngày viết tâm tư, có ngày lại viết về quan điểm, về phim, về vấn đề của bản thân. Mình chấp nhận và thấy chuyện đó hết sức ổn.

90 ngày là cơ hội để mình trải nghiệm, may mắn có thể nhìn thấy lối đi riêng trong việc sử dụng con chữ.

Mấy ngày đầu, đọc những bài thiên về chỉ dẫn, cách thức viết trong nghề, mình đã rất hoài nghi. Liệu cộng đồng này có hợp với mình. Mình đã cố hướng bài viết theo kiểu chia sẻ 5 bước hay 10 cách thế này thế kia. Viết xong mình thấy bài đủ ý nhưng cảm xúc trong lòng nó không như thế. Không thấy đã đời gì hết, giống kiểu viết trả bài hơn. Đọc những bài chia sẻ đời thường, giàu tình cảm của mọi người trong nhóm. Mình được tiếp thêm sức mạnh để đi tiếp theo lối viết kể chuyện, thử tiếp.

Cải thiện trong 30 ngày viết tiếp theo

  • Dậy sớm, viết sớm, hoàn thành bài viết trong buổi sáng để khỏi lăn tăn trong đầu cả ngày dài
  • Viết có trọng tâm, tức là xác lập chủ đề ở câu đầu tiên. Rồi vận dụng hết từ ngữ, dẫn chứng để phát triển một ý thật sâu trong một bài viết.
  • Dành sự tập trung khi viết. Tắt wifi, nhốt mình vào một cái am trong vòng 30-45 phút để viết liên tục. Thay đổi bằng cách viết tay trên giấy, 1-2 ngày một tuần.
  • Mình không cố ép buộc định hình lối viết nào nữa. Chấp nhận dành thêm thời gian quan sát, thực hành viết đều đặn. Chắc sau đó sẽ có câu trả lời bạn nhỉ.

Cám ơn mọi người trong nhóm đã cùng đồng hành với nhau, với mình ở thử thách này. Đúng là chơi chung với nhiều người cho mình cảm giác khác hẳn so với chơi một mình. Thấy được sự cố gắng, động viên, cổ vũ tinh thần lẫn nhau thiệt là ấm áp.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top