Mày ơi, lên Đà Lạt thì đi đâu?

MÀY ƠI, LÊN ĐÀ LẠT THÌ ĐI ĐÂU ?

 

Nếu mà thay chữ ĐÀ LẠT thành tên quê hương của chính bạn, chắc chắn là bạn sẽ có cảm giác quen quen cho mà xem. Đà Lạt là một thành phố du lịch, bởi thế câu hỏi trên lại càng thường xuyên được chuyển đến tôi hơn. Một câu hỏi rất khó để trả lời và đôi khi còn cảm thấy áy náy vì không đem lại nhiều thông tin cho bạn bè.

Thú thật tôi chỉ biết mấy chỗ quen thuộc hay lướt qua thôi, lâu lâu còn mò lên mạng hóng xem dân tình tìm được điểm đến nào mới không. Vì thế tôi viết bài này như một câu trả lời sơ sài của cá nhân cho câu hỏi kinh điển này. Mọi câu chuyện và thông tin bên dưới đều là quan điểm và góc nhìn nhận của riêng tôi mà thôi, và cũng chẳng được ai khác kiểm chứng ngoài tôi đây.

 

 

ĐI ĐÂU LÀ ĐI ĐÂU

 

Bạn hỏi nên đi đâu bây giờ, vậy thì còn tùy thuộc vào tuýp người của bạn thích gì, bởi sẽ có những nơi phù hợp hoặc cực kỳ không thích hợp để bạn đến. Chỉ có thế thôi.

 

nhấp nhô nhấp nhô, những mái nhà nhấp nhô

 

  • Giả dụ bạn thích tới nơi chụp hình sống ảo, muốn ăn thử mấy chỗ nổi tiếng đông đúc thì cứ mạnh dạn Google rất nhiều địa điểm xinh đẹp sẽ hiện ra.
  • Những điểm du lịch bán vé của thành phố chắc sẽ thích hợp với khách đoàn hay những người muốn đi đến nơi quen thuộc an toàn và có vẻ giống lời giới thiệu trong tour du lịch nào đó.
  • Nếu bạn ưa thiên nhiên và sự yên tĩnh thì hãy tìm đến rừng hay những chỗ vắng thật vắng người, hoặc là những nơi ít được đem lên mạng bàn tán ấy.
  • Thích khám phá chỗ này chỗ kia và mong muốn tìm thấy những trải nghiệm mới thì chắc chắn bạn sẽ không đặt câu hỏi này đâu, bởi chỉ cần tự mình chạy đi khắp nơi là đã đủ thỏa mãn rồi nhỉ.

 

Câu thần chú khi không biết sẽ đi đâu đó là hãy ở nhà. Nói chơi vậy thôi, thật ra bạn chỉ cần bước chân ra đường và đi thôi, rẽ vào con hẻm bất kỳ, dừng lại ở một quán bất chợt trên đường, mỉm cười thật tươi với “người dưng ngược lối”. Với tôi thì chỉ cần được ngắm người này người kia xem họ làm gì cũng đủ để vui vui trong lòng rồi.

 

 

TÔI ĐÃ ĐI ĐÂU

 

Tôi sẽ kể cho bạn nghe một đứa như tôi thì thường đi đâu và làm gì khi ở Đà Lạt nhé.

Và tất nhiên không phải người dân Đà Lạt nào cũng như tôi và cũng chưa chắc mọi vị khách nào cũng nên nghe theo chỉ dẫn của tôi. Chỉ đơn giản là trải nghiệm cá nhân và tôi thấy mình khá phù hợp với hành trình này, nếu ưng bạn có thể thử hoặc không thì đọc chơi cho vui.

Đà Lạt với tôi là nơi có nhà, có tuổi thơ và thật nhiều kí ức đẹp. Ở đây, tôi thường đi ăn, hàn huyên với đứa bạn khắp mọi nẻo đường, ngủ và nghĩ, và sống chậm rãi như một người già. Ở đây ít khi nào tôi nghĩ đến chuyện kiếm tiền (có khi lúc này còn huy hoàng nên chưa kịp nghĩ), tôi chỉ nghĩ rằng mình phải làm mấy việc phục vụ cho bản thân – như là một trạng thái rong chơi vô thời hạn.

 

 

Sống chậm rãi như một người già là tôi đây

 

 

Bình thường thì tôi nằm dài ở nhà, đến đi chợ mua thức ăn thức uống này kia tôi còn không thèm đi nữa là. Rồi đến lúc cũng chán, muốn thay đổi không gian, muốn ngó nghiêng coi người ta sống sao làm gì. Thế là réo đứa bạn thân, nó gật đầu cái rụp, hay quá chúng ta cùng đi. Khi thì xách con xe chạy lòng vòng mấy con dốc lạ, ngắm mấy ngôi nhà tuyệt đẹp ven đường, ngắm nắng, ngắm mây, ngắm cả mấy đồi thông bị người ta đốt dần từ gốc cây. Khi thì chỉ cần xách chân lên và lê bước tới nơi có dốc có nắng có đồ ăn.

Tôi thích cảm giác đi lần mò những chỗ mà du khách ít đến, cảm giác đây đúng là vùng đất của mình rồi, chỉ có giọng điệu người Đà Lạt vang lên, ấm cúng và biết ơn vô cùng. Tôi cũng chỉ mong có thể đi được nhiều chốn hơn, để nhìn nhận mọi sự đa chiều hơn.

 

 

Gần đây tôi còn thích tới mấy chỗ có người già ấy, quán cà phê cóc có mấy ông già ngồi hút thuốc rồi nói cả ngàn câu chuyện với nhau. Giống như là muốn được ở trong cái không gian già nua như vậy, hay ho và phấn khích vô cùng. Tiếp xúc với người lớn tuổi, phần nhiều sẽ đem lại cho ta những góc nhìn khác hơn, về sự nuối tiếc, về sự sợ hãi, về sự mong manh và vân vân. Điều đúng đắn thì mình nên làm, tuổi tác chỉ là con số chứ chẳng nói được gì cả. Nhỉ.

 

 

TỰ MÌNH BƯỚC ĐI

 

Bạn biết không, tôi chỉ hay đến những chỗ quen thuộc, đi con đường thẳng mọi người vẫn thường đi. Rồi nghĩ lại nếu thế hoài cũng chán, cho nên giờ đây có ai rủ tôi đi ngã rẽ mới dù là đường có vòng vèo tôi đều đồng ý ngay tức khắc. Tôi thấy chưa cần thiết để lao vào cuộc sống vội vàng, tôi chấp nhận để mình sống chậm và lắng nghe kĩ càng mọi điều. Sẽ mất nhiều thời gian và một ít mối quan hệ để nhặt nhạnh lại mấy điều đẹp đẽ hoặc xấu xí nhưng tràn ngập niềm hưng phấn. Tôi sẽ thử như thế cho mấy năm tới.

 

Có thể nói lần trở về này là đầu năm tuổi 22, tôi đã đi thật nhiều con đường mà trước đó tôi không hề biết sự tồn tại của nó. Tôi và bạn lại rủ nhau đi khám phá chính cái thành phố đã nuôi lớn chúng tôi. Nghe có vẻ kì lạ nhỉ, càng đi sâu vào hẻm nhỏ tôi lại càng mở mang tầm nhìn, mỗi khu vực khác nhau trong thành phố lại mang một vẻ đẹp riêng biệt.

 

đứng trước nhà người khác rồi chụp thiệt là không lễ phép chút nào, xin lỗi anh chủ nhà dễ tánh đã bước ra mỉm cười với em

 

Buổi chiều tụi tôi chạy lên khu quy hoạch An Sơn ngắm biệt thự. Đúng ngay lúc hoàng hôn, những tia nắng mùa xuân rọi xuống mặt đất thật rực rỡ và trong lành. Men theo con dốc cạnh sườn đồi, tức là một bên có nhà bên còn lại là rừng thông ngút ngàn mà người ta chưa kịp phá đi. Mấy ngôi biệt thự mới toanh, rồi lại chen vào mấy căn nhà gỗ nhỏ xíu, cũ mèm vẫn tràn đầy sức sống đã làm tôi mê mẩn không rời được mắt.

Tôi tự nhủ để lựa một kiến trúc đẹp nào đó ven đường, xong ghi nhớ và bắt chước lại cho căn nhà tương lai. Vậy mà hơi bị khó, vừa nhẩm tính căn nhà này rồi lại vụt tới một căn đẹp khác, sau một hồi đắm đuối cả chục nhà khác nhau thì não lẫn lộn mọi thứ và chẳng còn nhớ bất kỳ một thứ gì nữa. Thế là thôi, dừng việc ghi nhớ lại và chỉ chú tâm vào việc ngắm chúng thôi.

Hãy tin tôi, Đà Lạt may mắn vì đẹp bẩm sinh, được thiên nhiên ưu ái quá chừng nhiều. Đẹp từ cái hàng rào, cái cổng nhà người ta, đến mấy bông mọc dại trên đó, cả mấy con ngựa kéo xe tội nghiệp đang ăn cỏ, bầu trời xanh vắt và nắng ngập khắp lối đi. Tới Đà Lạt thì không cần đắn đo xem đi đâu thì ĐẸP ha.

 

À tôi còn thích đi bộ nữa, tản bộ khắp mọi nơi dù lạ dù quen đều rất thú vị. Tôi sẽ dành một bài khác kể về mấy chuyến dạo bộ quanh thành phố nhé. Vừa hay tôi đang đọc quyển “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ” của tác giả Haruki Murakami, thật tràn đầy cảm hứng.

 

 

LỜI KẾT

 

Tôi nghĩ là đã đủ để dừng lại bài này rồi.

Để nói điều này, là dân Đà Lạt không có nghĩa là chỗ nào cũng đi chỗ nào cũng biết. Cái sự biết nhiều đó là thuộc về mỗi cá nhân, đôi khi tôi thấy phiền lắm khi phải nghe mấy câu

 

“Mày là người Đà Lạt mà hông biết gì hết vậy”

 

Nhiều khi tôi còn phải học hỏi những người đi nhiều biết nhiều hay mò mẫm trên mạng để tìm ra mấy chỗ mới đó. Tôi không có ác ý gì đâu, nên bạn đừng bận tâm.

 

Nói chung ở Đà Lạt, tôi chỉ có ăn, xong đắp mền đi ngủ, xong đi dạo, xong note lại điều đẹp đẽ để kể cho bạn nghe ở đây nè, tuyệt đối né khách du lịch, né xô bồ. Chừng nào mà khách kéo lên, tôi sẽ chọn giải pháp nấp ở nhà, chờ người ta đi về thì tôi lại bước ra. Chỉ vậy thôi đó bạn ơi.

Cứ từ từ trải nghiệm và nhìn ngắm nha bạn. Rồi ta sẽ có thật nhiều điều để kể, để vương vấn. Mong rằng bạn cảm thấy dễ chịu và thoải mái sau khi đọc xong. Đừng ngại ngùng để lại lời nhắn bên dưới nếu như bạn muốn.

 

Ta có thể lựa chọn tìm lấy niềm vui trong cuộc sống mà đúng không. Bớt lựa mấy điều u sầu về mình đi ha.

 

1 thought on “Mày ơi, lên Đà Lạt thì đi đâu?”

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top