Xin chào các bạn, bài viết này maLanh sẽ kể một trải nghiệm về xe buýt ở xứ sở Dalat cho bạn nghe nhé.
Tính ra Dalat có bé xíu, đường thường ngày cũng vắng, leo lên xe máy chạy vèo một phát là đến nơi cần tới rồi, cần gì đến chiếc xe buýt. Thế mà tự dưng xe buýt ra đời để chi, phải đi thử cho biết vì sao chứ. Nhìn chiếc xe xinh xắn ấy mấy lần ngoài đường, thế là tức mình quá, ao ước được ngồi trên đó hóng chuyện thiên hạ.
Đó là lý do vì sao có chuyến đi ngắn này, rất ngắn thôi, nhưng thật nhiều sự quan sát tôi đã ghi nhớ lại được và kể ra ở đây. Có lẽ bài viết này sẽ chứa thật nhiều cảm xúc về chuyến xe buýt ở Dalat, mong là sẽ tạo cảm hứng cho đôi chân của bạn có thể được nhấc lên và đi thật nhiều nơi.
CHỌN ĐIỂM MUỐN ĐI
Giai đoạn tra cứu thông tin, chuẩn bị lịch trình thật chán nản vì không có thông tin gì ngoài lộ trình xe chạy ngang qua. Thế là tôi càng muốn đi thử để viết một bài chia sẻ thật tử tế cho mọi người có thể đọc.
Tôi chọn lộ trình ĐÀ LẠT – XUÂN TRƯỜNG. Bởi vì tuyến này sử dụng xe mới toanh của Futa Bus (Phương Trang đó), lại còn đi ngang qua Trại Mát, Cầu Đất, cung đường này rất đẹp chắc ai cũng biết rồi.
Chuyến này chủ yếu đi để ngắm cảnh nên chẳng đắn đo gì nhiều, tôi chỉ dự tính là leo lên xe tới bến xong vòng về lại thôi, và kết thúc. Tôi nghĩ hành trình này khá thú vị để dân du lịch có thể thử nghiệm xem sao, chỉ mất khoảng 2 tiếng cho chuyến này, khá thoải mái và nhẹ nhàng.
Bạn hãy đứng ở những trục đường dưới đây để có thể bắt được xe, khi nào nhìn thấy chiếc xe màu xanh cỏ cây xuất hiện, nhớ giơ tay ra vẫy vẫy để bác tài kịp tấp vào đón bạn lên xe ha.
bến xe buýt đường Mai Anh Đào, Dalat – Phù Đổng Thiên Vương – Đinh Tiên Hoàng – Nguyễn Thái Học – Lê Đại Hành – khu Hoà Bình – 3 tháng 2 – Trần Phú – Trần Hưng Đạo – Quốc Lộ 20
Chính xác là bạn có thể đứng ở bất kỳ đâu, xe đều dừng lại đón bạn hết.
Dù mẹ đã nói rằng đứng đâu cũng đều bắt được xe, thì tôi vẫn cứ khăng khăng là phải tìm ra cái cột có bảng màu xanh mới đúng là trạm, và phải đứng đó người ta mới đón. Tôi nghĩ nếu đứng sai trạm như ở Sài Gòn hoa lệ thì người ta sẽ chạy luôn và bỏ lại mình ngẩn ngơ ở đó. Thế là tôi quyết tâm đi bộ để tìm cái bảng, đi qua rồi đi lại vẫn chẳng thấy cái “trạm đón” đó xuất hiện. Rồi chiếc xe màu xanh cỏ cây ấy thù lù lao tới, tôi đánh liều giơ tay ra vẫy với suy nghĩ ai mà thèm dừng, để lỡ một chuyến mất rồi.
Vậy mà đèn xi nhan nhá lên, và xe tấp vào lề, thật sung sướng biết bao.
XE BUÝT XỨ SỞ NÀY CŨNG THẬT LẠ
Sự chậm rãi là điều lạ nhất mà tôi bắt gặp. Thật ra tôi không dám chắc những chuyến xe chạy đến mấy nơi khác như Lạc Dương, Đơn Dương, Đức Trọng, Bảo Lộc sẽ như thế nào. Riêng chuyến đi Xuân Trường này mọi thứ đều hết sức đẹp đẽ và lịch thiệp.
Lúc xe dừng lại đón, theo phản xạ tự nhiên của một người đi buýt sài gòn 3 năm thì tôi vội vã bước lên thật nhanh khi xe chưa kịp mở hết cửa, nói thẳng ra là nhảy lên xe đó. Xong nhìn lại thấy mình thật ngộ, bởi vì những vị khách sau đó đều chờ xe dừng lại hẳn mới từ từ bước lên, và cũng chẳng có lời phàn nàn nào từ tài xế. Đấy cứ cứ chầm chậm vậy thôi, vội vàng thì chẳng kịp ghi nhớ điều chi hết. Như khi ăn ấy, chậm rãi mà thưởng thức và chuyện trò với đồ ăn thôi.
xin mời tham khảo bảng giá không được rõ nét lắm
Sau khi tìm được chỗ ngồi thích hợp, chị tiếp viên sẽ từ từ tiến tới chỗ bạn để bán vé. Chị sẽ hỏi bạn muốn đến đâu, và căn cứ vào đó tính số tiền bạn cần trả. Tôi để ý thì thấy có nhiều màu vé khác nhau lắm, nhìn khá vui mắt. Có một điều tôi thắc mắc mãi, nhờ phép màu nào đó mà cả chị tiếp viên và anh tài xế đều ghi nhớ tất cả điểm xuống mà mọi người yêu cầu. Tới đúng địa chỉ đó xe sẽ dừng lại và mở cửa chờ bạn xuống. Cảm giác được ưu ái và quan tâm hết mức, đảm bảo bạn sẽ thích mê cung cách phục vụ này cho xem. Yên tâm là bạn sẽ không bị bỏ quên đâu nhe, xe sẽ dừng bất cứ đâu mà bạn muốn xuống.
Tôi cố tình ngồi ở mấy hàng ghế gần cuối xe để tiện quan sát mọi người. Xe chủ yếu là mấy em học sinh và mấy cụ già sống ở khu vực Xuân Trường, Trại Mát đi. Và hình như là khách hàng thân thiết rồi nên có vẻ anh tài xế đều thuộc lòng hết lịch trình của mấy vị khách này. Tôi cảm nhận được bầu không khí ấm áp và thân thuộc vô cùng khi ngồi trên chuyến xe ấy. Kiểu như chị tiếp viên vừa xé vé vừa nói với một cụ bà
Nay bà lên chợ Đà Lạt mua đồ hở bà
Xe phóng qua những con dốc, mấy ngoặt cua vừa phải, dọc hai bên đường chỉ toàn là đồi thông, là cây cỏ, đường xá lát đát xe qua lại, nắng lên cao nhưng không khí vẫn chứa đầy độ ẩm. Xe dừng lại giữa lưng chừng dốc, cửa mở ra, vài vị khách lớn tuổi từ tốn bước xuống. Cái khoảnh khắc ấy thật sự rất đẹp, đẹp theo cách từ từ xâm chiếm lấy tâm hồn nhạy cảm này, con tim xuyến xao hết cả lên. Một mạch phim lóng lánh đã chạy ngang đầu tôi.
xe chuẩn bị cua qua một đoạn dốc này
LÀM GÌ TRÊN XE
Dạo gần đây tôi tự phát hiện ra bản thân cũng là một tay nghiện mạng xã hội lâu năm khó chữa, sự tập trung suy giảm đến mức báo động. Thật may rằng tôi tự ngộ ra vấn đề gặp phải nên có cách để tiết chế và kiểm soát được bản thân. Ý tôi là gì, đó là thúc ép bản thân đi ra ngoài nhiều hơn, đi bất cứ đâu có thể và từ từ thưởng thức những thứ xung quanh. Tôi nhận ra khi ở chốn đông người, cơ thể tôi có vẻ chối từ thế giới ảo, thật hay.
Giống như trên chuyến xe này vậy, tôi chỉ dùng điện thoại để chụp vài ba tấm hình. Tôi để cho đầu óc rảnh rỗi ngắm cảnh ven đường, chán chê rồi thì nghĩ mấy câu chuyện mình sẽ viết, nghĩ về người này người nọ. Tôi ước có thể rèn luyện sự tập trung trong mỗi việc, tôi ước có thể thoát khỏi thế giới ảo tưởng chết tiệt kia.
Cuộc hành trình này, nghe có vẻ chẳng có gì đáng để thử. Chỉ là leo lên xe buýt chờ nó lướt khoảng 25 cây số tới bến cuối, rồi ngồi chờ tiếp chừng 20 phút nữa lại lên chính chiếc xe đó và quay lại điểm khởi đầu. Vậy mà tôi đã thử và thấy cũng đâu có tệ lắm, biết thêm được mấy điều nhỏ xíu mà chưa từng biết. Và còn viết được một bài dài ngoằn như thế này nữa.
Bản nhạc Ride On Time – Tatsuro Yamashita
Tôi tin rằng mọi điều trong cuộc đời này đều thật đẹp, chỉ có tâm hồn xấu xa của chúng ta cố tình áp đặt lên chúng thôi. Nghĩa là bạn hãy chọn nơi có nguồn năng lượng tích cực và lạc quan để đi, để cho suy nghĩ được thoáng mát, rộng rãi ra. Vậy thì cuộc đời bạn sẽ thật thoải mái và dễ dàng.
LỜI KẾT
Đọc tới lời kết bài này rồi, bạn có nghĩ tôi đang làm lố không? Có mỗi chuyện giới thiệu chuyến xe buýt thôi mà cũng bày ra cả mớ chuyện ngoài lề khác để chèn vào. Tôi không biết nữa, chắc đầu óc tôi nó hỗn loạn, viết chuyện này lại nhớ chuyện khác, nên thành một bài thập cẩm cảm xúc như thế này.
Tóm lại là bạn ơi, hãy đi thử xe buýt Đà Lạt – Xuân Trường một lần nếu có cơ hội, tôi cũng muốn nhờ bạn kiểm chứng giùm, bạn có cảm nhận như tôi đã từng chưa. Nếu bạn không sợ buồn chán, muốn được yên tĩnh một chút, muốn một trải nghiệm mới mới, vậy thì chào mừng bạn lên chuyến xe buýt ngắn ngủi này.
Tôi chỉ dụ dỗ được đến đây thôi, còn lại để bạn tự cảm nhận. Cảm ơn bạn đã đón đọc và theo dõi tôi. Tôi còn phải đi làm môn Tốt Nghiệp để đóng lại thời sanh diên đáng nhớ của tôi nữa.
Hãy ghé malanh.com thường xuyên nhé, còn rất nhiều điều tôi muốn kể lắm.
Hẹn gặp,
hay lắm hay lắm!
bravo!
cái xe buýt m kể dễ thương ghê luôn. chúc mừng m đã thành công quyến rũ tao.
ps: đi water bus chưa?
yehhh, nhớ đi thử nha m.
Hẹn lịch đi water bus chung nào, càng sớm càng tốt nề.