Tuổi mới lớn chỉ là cách ví von của mình thôi. Phải là tuổi đang dần trưởng thành thì hợp lý hơn. Và nhạc sẽ vang lên có thể khiến bạn giật mình, có thể kéo xuống cuối trang để dừng trước khi đọc tiếp nha, nhưng làm nhạc nền để đọc tiếp sẽ rất phù hợp đó bạn ơi.
Tại sao lại có bài viết này, vì mình cảm nhận được bản thân đang dần chững chạc và chín chắn hơn, mỗi ngày suy nghĩ lại xịn hơn được một chút. Mình viết để mình đừng có quên khoảnh khắc lạ lùng này, và để biết đâu bạn cũng đã từng trải qua có cơ hội nhìn lại mình của ngày tháng trước thì sao.
là lá la…
Những bài hát đi vào lòng người, có cả tá list nhạc nhan nhản trên Youtube, mình cũng tò mò mở nghe nhưng chẳng hiểu người ta đang hát cái gì, như nhạc Trịnh mình thấy nhạc cũng hay đó còn ngôn từ thì mình chưa thấm và hiểu (trừ một số ít bài như Người con gái Việt Nam da vàng). Và bạn biết không, hơi lạ là mình đã nghĩ đến việc hiểu mấy bài đỉnh cao đó như cột mốc của việc suy nghĩ sâu sắc hơn.
Cảm giác hiểu được ngôn từ của nhạc Trần Tiến, là bài Sắc màu, Chị tôi (nhờ sự diễn giãi của một anh) rất đã, như là hiểu được tâm can mà người nghệ sĩ viết ra. Có ngày cô Ngọc dạy đồ án ở trường, kể mình thời khắc chuyển giao sang ngày thu ở Hà Nội, nó nhanh tới mức chẳng ai để ý tới, vậy mà ngày trẻ cô cảm nhận được. Cô nghe nhạc người ta cũng viết y chang cảm nhận của cô. Điều mình muốn nói là tâm hồn nghệ sỹ rất dễ rung động và còn nhạy cảm, họ viết nhạc, vẽ tranh theo cảm xúc suy nghĩ, nên một khi hiểu được góc nhìn của họ chẳng phải là một phần trưởng thành sao.
Hôm qua mình ngồi xe bus lúc 6h chiều, đường giờ tan tầm chật cứng người. Mình nghe bản Tôi và em của Pink Frog, nhìn dòng người bên dưới, nghe thật kỹ từng câu chữ, tim đập nhanh, và mình đã rung động. Có khi nào tác giả viết bản này cũng trong lúc một mình ngắm dòng người đông đúc lướt qua nhau, rồi thấy sao mình lạc lõng quá. Đó, mình hiểu bài nhạc đó, mình vui lắm và nghĩ là trưởng thành rồi.
là lá la…
Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng chưa làm được bao nhiêu, mình chọn cách có một vài ba đứa bạn gần gũi và thân thiết chứ không thích đại trà mối quan hệ, mình khó gần, khó chia sẻ là bởi mình còn chưa tin tưởng người khác. Dạo gần đây mình tập suy nghĩ tích cực hơn, nói ra cảm xúc chứ không còn giữ trong lòng nữa, lắng nghe bản thân nói gì với mình, trân quý mấy điều mà mình đang có (như là đầu tóc xoăn, ở trên căn gác gỗ cũ nóng héo người, là con điện thoại cục gạch cũ mèm), mình cố gắng duy trì một thứ gì đó, cố gắng dậy sớm, hạn chế dùng nhựa và nylon (không dễ dàng cho lắm).
Ngày còn bé mình rất ngại khi nói với đám bạn ba tao làm công nhân đo đường, mẹ tao may đồ ở nhà, tao ở nhà gỗ ọp ẹp, ba tao thì chỉ có con xe cub đón tao mỗi ngày. Mình bị suy nghĩ là nhà mình nghèo lắm, cảm thấy nghèo là việc rất hèn hạ. Càng ngày mình càng thấy giàu nghèo là do người ta tự mặc định đống tài sản và mớ tiền bạc ra làm quy chuẩn. Mình không cần nhiều tiền, chỉ cần tự chủ được cuộc sống, điều quan trọng hơn là cảm xúc của mình được giàu lên mỗi ngày. Bởi vậy mình trân trọng những thứ mình đang có hơn, nhiều khi người khác lại thèm thuồng tóc xoăn như mình, thèm được mặc đồ mẹ may, thèm cuộc sống bình thường. Người ta nói “có không giữ mất đừng tìm” thật sự quá chính xác.
là lá la…
Những bài mình viết thiên về cảm xúc cá nhân là nhiều, nên có thể làm một số bạn cảm thấy hơi khó chịu vì không cùng quan điểm. Không sao cả, suy nghĩ mỗi người là khác nhau, và luôn có sự lựa chọn mà đúng không.
Để lớn lên là một hành trình dài, bây giờ ngồi đây viết linh tinh lang tang thế này là cách giúp cho cảm xúc của mình lên tiếng, sau này nhìn lại có khi thấy mình thật trẻ con và tầm thường. Nhưng ít nhất là lúc quay lại mình còn cái để thấy, giờ hổng làm gì thì sao biết nhìn cái gì đây. Đừng sợ hỡi những con tim bé bỏng, hãy thử làm, thử chơi, thử mọi thứ vì bạn sẽ có cả mớ chuyện để mà kể cho nhau nghe lúc già.
Chúc bạn mau lớn và sống thật tử tế với nhau nhé. Lỡ có muốn mang bài viết này đi đâu thì xin hãy nhắn cho mình một mẩu tin thông báo. Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn đọc tới đây.
Hẹn gặp lại ở những hành trình tiếp theo.