Tối qua mình coi clip của Minh Râu trên kênh youtube cá nhân. Tập ổng đi mua rau ngoài chợ sớm, trên con xe máy gắn thùng chở hàng phía sau. Đoạn clip đơn giản ghi lại những đoạn đối thoại của ổng với mấy ông chủ, bà chủ vựa rau. Đi dọc hết khu chợ hỏi giá, lúc nào ổng cũng trả xuống vài ngàn để được giá tốt. Khi người ta đồng ý hạ giá chút, ổng lại chơi chiêu mua hết hàng đặng được xuống chút nữa cho tốt nhất.
Cảnh đời thường ngoài chợ đầu mối làm mình say mê coi, không hề tua nhanh một giây nào (vì sợ hết). Mê ở cách người ta trao đổi, hỏi thăm giá cả. Mê ở mấy từ ngữ thô tục đệm vào lời nói của dân buôn bán ngoài chợ. Mê ở chỗ người ta nhường nhau để mà ai cũng có cơ hội sống. Mê ở cái sự nhiệt thành, có sao nói vậy giữa bạn hàng với nhau.
Đi mấy chợ bán sỉ như chợ đầu mối hay chợ Lớn trong quận 5, mà theo dạng bạn hàng thân thiết rất là thích. Mỗi lần đi chợ giống như ghé thăm bạn bè, bởi vì cả cái chợ ai cũng quen mặt bạn. Rồi mình dễ mua, dễ hỏi, dễ kì kèo mà không bị la. Nói thiệt đi chợ mình sợ nhất là trả giá mà bị người ta hằn học. Chỉ có lý do đó làm mình sợ đi chợ mua đồ là vậy. Nhưng mà trong thâm tâm rất thích không khí tấp nập ngoài chợ. Kẻ bán người mua nhộn nhịp trông nhịp nhàng đầy sức sống.
Cảm giác đi chợ kiểu quen biết rất sướng. Lúc nào cũng được giá tốt, lúc nào cũng được mấy người niềm nở đón tiếp, lúc nào cũng được chừa đồ ngon, đồ đẹp. Nói chung là được cưng nựng hết mức, mua bán thoải mái tâm lý vậy ai chẳng thích.
Có đợt mình đi chợ hoa Hồ Thị Kỷ mua hoa với người quen trong ngành hoa. Bữa đó được thử qua cảm giác quen biết hết chợ ra sao.
Đường chật hẹp thì mình quăng đại xe máy ở mấy tiệm đầu tiên, rồi nhờ người bán ngó dùm. Đứng trả giá lên xuống một lúc, người bán vẫn tươi cười mà dụ mình mua cho bằng được. Rồi có tiệm vừa khui kiện hoa mới, thì tụi mình là người đầu tiên được lựa cành đẹp nhất. Mua đó rồi ghi sổ nợ là chuyện thường tình. Bạn thấy ai đi chợ mà được mua thiếu là hiểu mức độ quen mặt rộng rãi cỡ nào. Phải có sự tin tưởng nhất định thì người ta mới dám cho mua hàng mà không cần phải trả tiền liền chứ.
Đi chợ vui nhất là đứng tám với mấy người bán hàng. Đi tới sạp nào người ta cũng réo gọi mình ủng hộ. Đi chợ buồn nhất là cứ lầm lũi mà lựa đồ như ngoài siêu thị. Thiệt ra mình bị thiếu cảm giác trò chuyện gần gũi với thế giới này (trừ bạn bè và người thân). Cho nên mình rất thích được hỏi han ngoài chợ hay ngoài đường. Mình thích được làm khách hàng quen, mình thích sự quan tâm dành cho nhau ngoài đường.
Mình tò mò về thế hệ trẻ (như mình) bây giờ có thấy thoải mái ở những tiếp xúc xã hội như thế không. Mình ít thấy người trẻ chủ động bắt chuyện với người lạ. Ngồi trên xe bus chỉ thấy những gương mặt lầm lũi, tập trung vào cá nhân hơn là bắt chuyện với người bên cạnh.
Chính mình cũng như vậy, nên mình mới thắc mắc người trẻ giờ có còn thích ghé chợ, có còn thích giao tiếp với xã hội thật hay không.