chín mươi

Ăn bữa cơm nhà

Khoảng nghỉ ngơi giữa ngày làm việc được khởi đầu bằng buổi cơm gia đình cùng nhau. Thời gian hiếm hoi mọi người cùng hiện diện, ngoài những buổi họp hành căng thẳng

Chạy trốn người lạ

Nhờ vậy được tôi luyện thêm giác quan về tai mắt rất tỏ tường. Nghe thấy tiếng bước chân, lời chào hỏi, tiếng động cơ xe hay cảm giác tiếng ồn đột ngột biến mất. Mình biết không còn vị khách nào ở lại, rồi tự động ló dạng ngay lập tức

Giao tiếp với người thân

Việc chồng việc, rồi không biết phải làm gì trước, làm gì sau. Khi mình chủ động giới hạn thời gian cho mỗi hoạt động, mình sẽ dễ dàng phân loại việc tám với bạn bè hay đi lau nhà giúp mẹ sẽ không thể nằm trong khoảng thời gian mình đang tập thể dục được

May mắn

Ai đó coi chỉ tay và nói mình thuộc số sướng, có đường may mắn nữa. Ừ dại gì không nghe theo, chuyện tốt lành mà. Rồi mình cứ tin vậy mà sống. May mắn là chặng đường qua may mắn hệt như lời đồn thổi nọ

Nghe gì trước khi ngủ

Thế nên mình nghĩ, chọn loại âm thanh mà nghe trước khi ngủ cũng là một cách đưa ta vào giấc ngủ dễ dàng. Viết tới đây thì nhớ. Lúc nhỏ mình rất thích nghe kể chuyện, hay nghe tiếng nói thì thầm trước giấc ngủ. Tiếng nói khe khẽ từ người nằm cạnh làm mình thấy an tâm hơn khi màn đêm buông xuống

Về công việc viết

Mình muốn tìm và giữ được dấu ấn trong phong cách cá nhân. Chẳng qua muốn hiện diện và được nhiều người ghi nhớ. Rồi mình tự hỏi. Lĩnh vực nào phù hợp với bản tính cá nhân ấy. Vị trí nào sẽ cho mình cơ hội được là chính mình khi làm công việc viết

Ngủ ở đâu, ở đâu

Nghĩ về nơi chốn mình đã từng ngủ, mình biết mình đã tới tận đâu, cùng với ai. Mỗi nơi đặt lưng xuống, mình có thể nhớ lại một địa điểm, trải nghiệm, không gian, câu chuyện đã xảy ra. Thật kì diệu khi thầm nhớ về những đêm rời xa căn phòng quen thuộc

Scroll to Top