Mình của ngày nhỏ đã từng như vậy. Luôn tìm cách né tránh xung đột bên ngoài từ người khác.
Mà tới giờ cũng còn chút như thế. Tính cách đâu có dễ gì mờ phai.
Đặc biệt mấy ngày Tết, rất nhiều khách khứa ghé nhà. Mình thường sẽ tìm cách trốn khỏi không gian phòng khách hay khu vực cửa chính. Dù cho có đói bụng hay khát nước cũng ráng nhịn tới lúc người khách đi về thì thôi.
Nhờ vậy được tôi luyện thêm giác quan về tai mắt rất tỏ tường. Nghe thấy tiếng bước chân, lời chào hỏi, tiếng động cơ xe hay cảm giác tiếng ồn đột ngột biến mất. Mình biết không còn vị khách nào ở lại, rồi tự động ló dạng ngay lập tức.
Một người ít thân ít quen, tự dưng ghé nhà. Biết là khách tìm ba mẹ, vậy nên mình chỉ chào một câu rồi lặng lẽ biến mất. Mình thấy phiền khi phải trả lời những câu hỏi xã giao chán ngắt, mình thấy phiền khi phải tiếp chuyện họ.
Giờ nghĩ lại, thật ra người ta chỉ hỏi có vài câu là hết chuyện. Người ta cũng đâu rảnh mà làm phiền mình lâu như trí tưởng tượng thêu dệt.
Tại sao mình phải lo lắng mà trốn tránh mặc cho cơn đói cồn cào.
Cách giao tiếp khiến một đứa trẻ con phải né tránh vào góc khác, có phải đã chạm vào hơi sâu vào sự riêng tư của nó.
Từng trải qua chuyện khó khăn trước những lời hỏi thăm quá mức từ người không thân. Mình rất hiểu sự khó xử mà nhiều nhiều đứa trẻ (hay người lớn) hướng nội phải chịu đựng.
Tuổi nhỏ đã dạy mình biết ngoái đầu nhìn lại trên hành trình trở thành người lớn. Điều lớn nhất chính là thấu hiểu hoàn cảnh của người khác mà tôn trọng khi ứng xử.
Thấy mình lúc nào cũng trốn. Có mấy bác bạn thân của ba dường như đã quá hiểu cái nết này. Người thì lấy cái cớ đó để chọc mình là nhút nhát, cố gọi tìm mình bằng được, rồi khoái chí ngồi cười. Người thì lần nào gặp cũng hỏi thăm thật nhẹ nhàng và chân thành. Mối quan hệ hai bên từ đó mà phát sinh theo hai chiều hướng trái ngược nhau.
Bạn biết đó, tính cách không dễ gì mà đổi dời. Cần rất nhiều sự kiên nhẫn, từ từ nuôi dưỡng may ra nó mới có chút cởi mở.
Mình luôn có một ý nghĩ. Đâu cần phải kết thân hay có mạng lưới mối quen biết rộng rãi. Cho nên phần lớn thời gian sẽ được dành cho người mình thích thú.Trốn tránh giao tiếp sâu với khách đến nhà cũng thế. Mình không nhìn thấy sự kết nối hay điểm gì thú vị mà toàn là lời hỏi thăm sáo rỗng. Cho nên mới quyết định dừng trò chuyện và lẻn vào góc riêng.
Đương nhiên mình rất cần xây dựng mối quan hệ xã hội chứ không chọn sống khép kín hoàn toàn. Nhưng mình luôn ưu tiên kết nối người có tầng giá trị phù hợp với bản thân hơn.
Kể ra chút chuyện để tự thấy rằng.
Con người lúc nhỏ của mình luôn có lý lẽ gì đó cho hành động của nó. Sẽ có lúc mình oán trách, dày vò bản thân rất nhiều. Sẽ có lúc mình nhìn thấy được câu trả lời cho biểu hiện ấy.Rồi thấy thương nó ghê.
–
Photo: All for the Boys