Hôm nay gió mang hơi bão tấp nập ngoài trời. Làm mình nghĩ tới món bánh tráng nướng, ăn mùa se lạnh thiệt đã bụng.Thử hỏi ở Đà Lạt làm nghề gì ấm nhất, chính là mấy nghề ngồi cạnh bếp lửa. Bán bánh căn, bánh tráng nướng, bắp nướng, sữa đậu nành. Mấy mùa nhiều gió, khí trời trở lạnh.
Làm ở ngoài trời chỉ ao ước được cạnh bên bếp than hồng. Cái bếp mà người ta túm tụm chung quanh, người hơ tay ké cho ấm, kẻ thì tận hưởng thức quà vặt ngay tại lò.
Bánh tráng nướng thích hợp ăn liền tại chỗ, ngay khi vừa chín. Bánh mới ra lò, còn khói bay lên, theo mình là thời điểm ngon nhất để ăn. Đúng nghĩa nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Chờ thêm vài phút, bánh bắt đầu nguội dần không còn ngon nữa. Nguyên do một phần là tương ớt, tương me ở dạng sệt, khiến vỏ bánh ngấm dần độ ẩm vào trong. Để càng lâu ngoài nhiệt độ thường, bánh chuyển dần sang trạng thái mềm dai, hết giòn.
Ăn bánh tráng nướng đòi hỏi sự kiên nhẫn rất cao. Bánh được nướng bằng tay trên lửa hồng. Và cũng không thể nướng sẵn bán dần như món thịt nướng, nem nướng. Chỉ khi nào có khách ăn người ta mới bắt đầu làm. Y chang kiểu phục vụ trong nhà hàng, khách kêu món gì, đầu bếp mới chính thức nấu món đó. Đúng là một món ăn vặt bình dị đầy sự kiên nhẫn.
Mấy quán mình hay ăn chỉ có một người phụ trách nướng bánh trên một lò. Tức mỗi lần chỉ nướng được một hoặc hai cái (nếu có người phụ). Công suất ra lò khá chậm rãi, cho nên phải kiên nhẫn chờ thôi. Nhiều khi muốn ăn xong muốn gọi thêm, nhìn qua hàng khách đang chờ phía sau khiến mình nản chí mà đứng dậy đi về.
Có phải lý do bánh tráng được cho ra dĩa nhằm làm giảm tâm lý chờ quá lâu không nhỉ. Khi đi ăn chung, ta dễ dàng cắt nhỏ bánh ăn với nhiều người trong lúc chờ cái thứ hai kịp chín. Khỏi mắc công chờ đợi hay nhìn người bên cạnh ăn trong sự thèm thuồng!
Buổi chiều tan trường thời học sinh, mình hay đòi ba mua cho cái bánh tráng nướng hành, xịt thêm ít tương ớt. Đơn giản vậy thôi mà tới giờ vẫn thích ăn bánh tráng loại cơ bản nhất. Đi ăn với mấy đứa bạn Đà Lạt, tụi nó cũng chọn y chang mình. Tới quán toàn gọi trứng gà hay trứng cút, lâu lâu gọi thêm khô bò hay phô mai là hết.
Mình thích ăn bánh tráng kiểu xếp làm đôi hoặc cuộn tròn hơn là cắt từng miếng nhỏ trên dĩa. Chuẩn bị sẵn miếng giấy báo, chờ người ta nướng xong là mình chìa tay đỡ liền. Vừa ăn vừa nhấp nhổm thổi mới thiệt ngon lành.
Với mình, bánh tráng nướng vị Đà Lạt mang mùi thơm từ ruốc phi với mỡ hành, thêm xíu mắm ruốc và trứng, ớt bột.
Ở Đà Lạt, người ta dùng bánh tráng ngả vàng, loại dày, trên mặt có rắc mè và hơi sần sần. Nhiều khi chỉ đơn giản vầy là đủ tê tái một buổi chiều mưa dầm mưa dề.
–
Photo: trên internet