Là mình muốn kể chuyện người lớn tuổi và chiếc điện thoại thông minh
Từ ngày mẹ sắm một con Iphone đến giờ, có vẻ cuộc sống được cởi mở và cập nhật nhanh chóng hơn. Và đôi khi mình thấy khoảng cách giữa hai thế hệ hình như được ngăn bởi ba cái thứ công nghệ này.
Việc học sử dụng điện thoại của mẹ giống như mình học một môn học mới, từ chẳng biết gì rồi cũng lên mức biết sơ sơ và dần hiểu về cách vận hành của nó. Niềm vui thì đương nhiên là tràn ngập rồi. Mới đầu cũng hơi nản khi chỉ mẹ cách tra google, lưu hình ảnh về máy rồi còn kết bạn người này người kia trên Facebook hỗn loạn kia nữa. Nhưng mà dựa vào đó, mình mới hiểu Facebook nó phức tạp với người lớn làm sao, vì có quá nhiều thông tin và câu chuyện được kể ra.
Mình nhớ đợt chỉ mẹ gõ Tiếng Việt có dấu, không nghĩ là mẹ có thể nhớ được hết chừng đó dấu. Thế mà không hiểu sao Telex lại dễ dàng học đến vậy, khoảng 1 tuần là mẹ đã nhớ kha khá rồi, và giờ thì nhắn tin vô tư luôn.
Có điện thoại và internet thì không cần tốn nhiều tiền điện thoại nữa. Chỉ cần mở máy và gọi video thôi, bởi thế có thể gặp mặt nhau thường xuyên hơn.
Có điện thoại có thể mở youtube lên học ướp gia vị món này món kia của bao nhiêu người, thế là có cơ hội thay đổi lại công thức áp dụng từ xưa đến giờ.
Có điện thoại, có Facebook sẽ được gặp lại vô số người quen đã không gặp mặt nhau từ mấy chục năm về trước, ôi kỉ niệm xưa nô nức ùa về.
Giống như trước đây mẹ hay hỏi cái điện thoại có gì hay đâu mà cứ bấm cả ngày thế. Giờ mẹ được trải nghiệm rồi mẹ sẽ hiểu à thì có Facebook biết được cuộc sống của bao người quen kìa, có Youtube, có Pinterest kéo hoài mỏi mắt quá mà sao còn chưa hết nữa. Có báo điện tử cập nhật tin tức còn nhanh hơn trên thời sự VTV1 nữa kìa. Đấy cứ đi trải nghiệm là chắc chắn góc nhìn sẽ khác hẳn ngay. Chứ ngồi một chỗ và phán xét hay suy đoán mọi chuyện là quá chủ quan rồi.
Mình lại nghĩ chiếc điện thoại thông minh chỉ giải quyết được vấn đề tức thời ở một thời điểm thôi. Chứ như mình lạm dụng và đâm đầu vào nó nhiều quá, bây giờ làm cơ thể tổn hại quá. Mình hồi 2-3 năm trước thích viết thư tay rồi gửi cho chúng bạn, thích làm đồ thủ công đem tặng bạn bè. Đến bây giờ vẫn thích chứ, nhưng chẳng hiểu sao không làm nữa, càng ngày càng biến chất. Có lẽ viết xong đoạn này, nên nghĩ lại về việc theo đuổi giấc mơ tuổi còn thần tiên mới được, giờ cũng chả có gì để mất và cũng đang chả có gì để nhớ.
Nói chung là dùng điện thoại ít thôi, chứ mình thấy mình sống sai quá. Bị nghiện điện thoại, nghiện lướt lướt. Cứ tự nghĩ là biết được quá trời thứ mà thực ra chẳng đọng lại thứ gì hết, bởi vì lướt nhanh như thế lo sợ bỏ lỡ thông tin gì không, thì sao có thể phân tích và hiểu được chúng. Cho nên bây giờ cố gắng sống chậm, hiểu nhiều hơn, tập trung làm việc gì thì làm cho xong để còn có thể làm việc khác.
Có một hồi mình với anh 2 nghĩ đến chuyện mở lớp học dạy sử dụng điện thoại cho mấy bà cô, ông chú tuổi nghỉ hưu. Thật sự là rất nhiều đứa con không đủ kiên nhẫn để chỉ ba mẹ cách dùng điện thoại đâu, bởi vì mấy câu hỏi ngây ngô khó biết trả lời hay giải thích sao cho dễ hiểu. Với lại chỉ người lớn gì mà nhanh quá ai mà kịp nhớ, xong người lớn sẽ hỏi lại tám trăm lần gì nữa cho một câu hỏi, và bạn bực mình rồi cáu gắt lên cho mà xem. Ừ mình nói mình mà, bạn không cảm thấy vậy cũng không sao hết.
Nhưng mà giờ mình có thể kiểm soát đôi chút rồi, thế nên bạn có ba mẹ trùng khớp với miêu tả ở trên thì nhắn mình đi, mình qua chỉ giùm cho. Cho mình đồ ăn và kể chuyện hồi xưa cho mình nghe là được rồi, không cần quy đổi thành tiền đâu mà lo.
Vì tương lai tươi đẹp của chính các bạn.
Hãy sử dụng điện thoại thông minh bằng cái đầu thông minh. Nhé. Chúng ta cũng nhau thay đổi để có một cuộc sống tốt hơn.