Ừ chỉ là câu chuyện ăn bánh thôi,
Chiều nay rảo bước trên Phạm Ngũ Lão để tìm kiếm một chỗ nào đó dừng chân lại ăn. Tới lúc gần như tuyệt vọng thì thấy cửa hàng bánh ABC xuất hiện. Nghĩ thèm thèm thế lại mở cửa bước vào trong. Định bụng chắc sẽ mua một cái bánh rồi vừa đi vừa ăn.
Vậy mà bất ngờ là chỗ đó có bàn ghế cho khách có thể ngồi lại ăn trực tiếp ở cửa hàng. Hay quá xá, mình lựa một chiếc Croissant hạnh nhân. Tưởng đâu có mỗi ba chiếc bàn ở dưới thế là mình chen ngang vô ngồi chung bàn với một chú kia. Mà vô duyên là mình hổng hỏi tiếng nào với người ta, tự động kéo ghế ra ngồi vậy á, áy náy quá chú ơi.
Ngồi chung với chú làm mình có cảm giác là lạ và bình yên. Thong thả cầm miếng bánh lên rồi mình ăn từng chút một, bánh gì giòn giòn thấy đã. Tiếng nhạc giáng sinh nhè nhẹ vang lên nữa chứ. Khách mấy bàn bên cạnh cũng chỉ đi có mình ên, thế là chẳng có tiếng chuyện trò ồn ào gì hết. Mình thích không khí này vô cùng, dường như người ta chỉ tập trung vào đồ ăn, thức uống, hoặc là suy nghĩ gì đó thầm kín trong đầu, đỡ ồn ào phiền hà người khác.
Chú chung bàn có thêm một ly cà phê đen nóng nữa. Trời ơi, vừa ăn bánh rồi còn uống đồ nóng, thích gu này quá chừng, lặng lẽ và suy tư thật nhiều. Hình như mình lớn lên xíu rồi, giờ chỉ mong được ngồi cà phê ở mấy nơi yên ả, đừng có tụi trẻ ồn ào ăn nói lớn tiếng. Muốn ngồi chỗ có mấy người sâu lắng, có người đọc sách, viết, hay chỉ cần ngồi im ắng trên ghế cũng được.
Vậy đó,
ABC Bakery làm mình hoảng hồn quá. Không tưởng lại có bàn ghế ngồi lại, rồi còn bán quá trời nước để uống. Ngồi ở trong đó cảm giác như mình là khách quen vậy, nghĩ tới mấy tay nghệ sĩ hay có vài ba quán quen rồi cứ tá túc ở đó hoài. Tự thấy như đang sống cuộc sống của mấy tay đó, hào hứng kinh khủng. Cũng nhờ thần thái chú chung bàn làm mình có những suy nghĩ để viết bài này.
Cảm ơn mọi người đã đón đọc, chắc giờ mình chỉ có thể viết toàn chuyên mục Nhật Ký thôi.