Xin chào mọi người, bữa nay mình lại biên được vài chữ mới nữa rồi.
Hầu như thời điểm này mọi người đều đi làm lại hết, mình vẫn còn được nghỉ ít tuần nên làm chuyến xuống Nha Trang hóng gió bụi đường. Vậy là thôi kể lại cho mọi người đọc chơi, đảm bảo chắc ai cũng trải qua mấy trò thế này mà nhiều khi không thích kể hoặc là lười viết văn cho thiên hạ đọc. Bởi mình muốn tập làm văn nên viết đại vài chữ cho có chuyện hen.
MỞ ĐẦU
Chuyến này chỉ có hai đứa. Đi trong chớp nhoáng, chứ bàn tới bàn lui lâu lâu là dễ bị bàn ra vô cùng. Mình thấy khoảnh khắc đặt xong phòng hoặc vé máy bay thì chính là lúc chuyến đi thật sự diễn ra, như một hình thức đảm bảo diệu kỳ là tụi mày đừng hòng hủy kèo nhé.
Tụi mình đi xe tay ga vì sợ banh chiếc xe số yếu xìu. Hơi buồn xíu mỗi lúc leo đèo, mình tưởng tượng nếu được đạp các thể loại số sẽ đã hơn rất nhiều, vèo vèo.
Xem thời tiết thấy bữa sau Nha Trang mưa nhẹ là buồn hiu rồi. Chạy tới đoạn Long Lanh mưa bắt đầu bay bay, càng ngày càng to dần lên. Thấy mấy đứa nhỏ đi bộ tới trường vẫn bước tỉnh bơ nên tụi mình cũng ráng chạy, mặc áo mưa vào thì khá vướng víu. Chừng 5 phút sau là mưa ào ào rớt xuống đường rồi. Mưa và gió thay phiên nhau đập vào mặt, rít từng hồi bên tai.
Trời cứ mải miết mưa một hồi rồi tạnh và lại mưa. Tới chừng vừa qua trạm kiểm lâm Hòn Giao, điểm đầu đèo Khánh Lê thì sương mù ập tới, tầm nhìn xa chưa tới 5 mét. Cảm giác sờ sợ và hồi hộp vì không biết đằng trước có gì, chỉ biết nhìn vạch kẻ đường rồi đi theo cái đường dẫn đó. Y chang hồi nhỏ ở Dalat ngày mù sương, bao quanh trắng xóa một màu, làm như ở trong căn phòng riêng không ai thấy được mình. Như một giấc mơ vậy, bơi bơi trong màn mây thật là phiêu bồng.
GIỮA CHƯƠNG
Thấy sương bay ngập mặt đã quá nên mình đề xuất kiếm chỗ dừng lại nghỉ, và ăn uống giữa làn sương mù cho vui. Bạn đi chung ô kê quẹo vô liền. Vừa ăn miếng bánh vừa nhún qua nhún lại tại lạnh quá trời. Người bị ướt mưa nên càng tê tái thêm, hồi đó ước có miếng rượu ực vô cho ấm thân, thấy trên phim hay vậy chắc có tác dụng thiệt. Thỏa mãn nguyện ước nên ăn xong leo lên xe tiếp tục xuống đèo.
Xuống thấp hơn thì nắng bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện, mừng ơi là mừng. Tới đoạn thấy người đi ngược chiều không mặc áo mưa là biết mình sắp được sưởi ấm, hong khô áo quần rồi. Đoạn này chỉ có một không biết gọi tên là gì, có chỗ thắp nhang ngay đây, mọi người dừng lại rất nhiều để chụp hình.
Đây rồi dừng lại cởi áo mưa
Mây đen kéo nhau đi đó
Và thế là hết mưa, nắng đã kéo đến tìm tụi tui. Hết đèo, mình nói bạn tao đã thấy được mùi biển rồi mày, nó kêu xạo quá mày, còn lâu mới tới biển mà. Thiệt ra mình thấy có khác biệt về độ ẩm, không khí và mùi hương khi vừa hết đèo, hết rừng nên mới nói kiểu chứng tỏ rằng mình rất sành sỏi có thể ngửi thấy mùi biển cả.
Bạn mình nói sắp tới con đường buồn ngủ rồi đó, nghe buồn cười, mà đồng ý luôn vì hai bên đường toàn lúa và có gió thổi mát mát con mắt. Kể ra đi đường nhiều sương mù lại giúp mình tập trung vào tay lái hơn.
Thật ra chuyến này đáng kể nhất là chuyện dọc đường đi thôi, vì được ngắm cảnh, leo đèo. Còn ở Nha Trang tụi mình chỉ ăn, nhìn được một miếng gió biển, uống bia, nhìn tụi Nga và Trung lướt qua lướt lại trước mặt.
Mình ở dorm cho rẻ, cũng chỉ cần một chiếc giường ngả lưng, may sao phòng chung không có ma nào tới ở hết. Thế là tụi mình có không gian riêng tư.
HỒI CUỐI ĐÃ TỚI
Chương giữa vèo cái đã hết, chương cuối cho mình câu giờ kể tám vạn câu chuyện thú vị.
Lúc về nhanh hơn hẳn lúc xuống. Tụi mình gặp một anh trai kia biển số 79 chạy lên Dalat từ khúc ruộng lúa ở Khánh Vĩnh. Đi có một mình một xe, mà mới đầu dòm vui vui nên mới để ý. Mình nói với bạn ê hay chạy theo ông kia đi mày, đừng có vượt lên nha. Rồi xong có trò chơi mới trên đường các bạn à, tự dựng lên biết bao câu chuyện liên quan đến anh bí ẩn đằng trước.
Hai đứa mình đặt tên là “Anh Leader Giả”. Chạy đúng điềm đạm và thông thạo mặt đường chớ không phải kiểu vua tốc độ hay trẻ trâu đâu. Ví dụ tới cua gấp là chạy chậm và bóp kèn các kiểu, biết có mấy bé Pokemon đằng trước là lo giảm tốc độ lại liền. Bởi vậy tụi mình chạy sau lưng thích lắm, thấy người ta chạy chậm là cũng bắt chước y chang, đâu có thèm vượt mặt làm chi. Có anh leader giả làm mình an tâm và hào hứng hẳn, cảm giác có người đi chung và biết tới sự tồn tại của mình ấy (mình không có ảo tưởng đâu, vì thấy người ta hay nhìn gương chiếu hậu).
Người leader giấu mặt, là ai thì mau mau vào nhận thân nhé.
Tới gần cuối đèo Khánh Lê anh tấp vô dừng chân, vâng tụi mình bái bai anh từ đó. Mặc dù tới gần Dalat có dừng lại chờ ảnh bay lên mà chẳng thấy đâu, hết phim ở đây.
Còn nữa, một vài ghi chú mới tự học được:
– Đèo Khánh Lê là đường đẹp và rất dễ chịu để chạy, trải nhựa mới toanh. Dừng lại ngắm mây trời khoảng giữa đèo hướng từ Nha Trang lên là tuyệt, có rất nhiều đoàn dừng lại ở một số chỗ gần gần nhau. Tới Lâm Đồng thì cao hơn rồi, nên sẽ không thấy được núi mờ mờ nữa, chỉ toàn rừng cây cao và bầu trời.
– Giờ mới biết Khánh Hòa với Tuy Hòa (Phú Yên) sát vách nhà nhau. Hèn chi nghe giọng nói hai tỉnh này hơi tựa tựa nhau.
– Cảm giác về luồng khí lạnh lúc bắt đầu lên cao là chính xác. Vừa qua chân đèo là thấy mát mẻ dễ chịu, gió mát và lành lạnh chứ không còn độ khô và hầm nữa. Giống hệt hồi mình đi Đèo Chuối cũng thế.
Giấc mơ đi vòng Việt Nam vẫn còn dang dở vì chưa tìm ra người đồng hành (thật sự cần người đi chung, mình yếu đuối lắm).
Cảm ơn mọi người đã đọc bài này. Mình đang tìm chủ đề khác mà có kiến thức giúp ích được trong cuộc sống hằng ngày của các bạn để viết thay vì toàn kể lể chuyện cá nhân của mình. Hy vọng mọi người lâu lâu ghé đây chơi và được thư giãn xíu xiu.
Hãy cho mình biết cảm giác thật sự của các bạn sau khi ghé malanh.com nhe, vì cũng muốn được tiến bộ qua năm tháng lắm.
Hẹn gặp lại ở những câu chuyện tiếp theo. Chúc bạn có những trải nghiệm thật là lạ trên đời.
hahaha, Tú vừa nhắn tin hỏi tao là tao đi Nha Trang với mày hả :)) kể cũng hay ko bàn tính gì cũng đi trùng ngày với nhau cho được. hôm đó đi đường sương mù đúng thích \(^_^)/ tao bắt đầu đi chừng 8h, nên ở địa phận Lâm Đồng hông bị mắc mưa, chỉ thấy đường ướt, biết m đi sớm thể nào cũng ướt. :)) nhưng mà hôm đó trời âm u lạnh vãi chưởng. chời ơi vừa đi vừa ước cho có chút nắng. quá lạnh lẽo!!! may sao tao có quấn cái khăn che nắng ai dè chưa che nắng được gì cũng có việc cho nó là làm ấm cái cổ. yeah.
nhưng tránh đâu cho khỏi mưa, vừa rớt xuống Khánh Hòa thì gặp mưa. cũng phải mặc rồi cởi rồi mặc mấy bận. mà anh tao mang áo mưa cánh dơi í, trùm chung, bị cái trời gió quá cánh dơi vô phừng phựt :)) xong rồi trời bắt đầu ấm lên và chuyển nóng.
nhưng túm lại hôm đấy thời tiết dễ chịu và có nhiều trải nghiệm nhỉ.
yeah. chúng ta thật là may mắn. <3
.
về việc mày muốn viết mà muốn lồng thêm kiến thức này nọ, theo tao cũng ok hoy, có điều cũng ko cần gò bó vó, bởi vốn dĩ, cái mày thấy và cái tao thấy hong mấy giống nhau, đọc cái này cái kia, đã là một sự học hỏi rồi. 😉
hahaha, không ngờ là hai anh em mày nhây tới 8 giờ mới đi. À vì tao thấy cứ viết chuyện cá nhân vụn vặt này hơi như nhật ký, mà nhật ký thì cũng không cần bày ra cho mọi người đọc. Nói chung là tao đang muốn thay đổi cách viết cho giống văn, tao bị viết như văn nói á mày, viết mà vẫn bình dị chân thật, mà còn mượt mà như người ta hay làm sách đó (hông biết diễn tả làm sao cho hiểu nữa).
Chúc mừng hết Tết, chắc phải lâu thật lâu nữa mới gặp lại mày.