Under the Tuscan Sun của đạo diễn Audrey Wells đã quá nổi tiếng với phong cảnh vùng Trung Ý, hay dãy phố cạnh bờ biển hết sức phóng khoáng. Đến nỗi, người ta đã mở riêng một tour du lịch ghé thăm các địa điểm xuất hiện trong phim.
Một bộ phim tâm lý, lãng mạn, chứa đựng nhiều thông điệp về tình yêu, cuộc sống. Bây giờ (sau 18 năm từ khi ra đời) gần hai thập kỉ dài trôi qua, người ta ra sức cổ vũ cho lối sống hết mình vì cuộc đời chỉ có một. Dám từ bỏ nơi quen thuộc, để đẩy mình đến khám phá vùng đất mới, gặp những con người mới chẳng giống với lối giao tiếp thường ngày của mình. Ta thấy chuyện này rất bình thường lúc này, tuy nhiên theo mình vào thời gian ra đời bộ phim (năm 2003), lối nghĩ này là một cú hích rất mạnh đến người xem.
Mình rất thích nền ẩm thực Ý. Ở đó có sự phóng khoáng khi phối hợp nguyên liệu nấu nướng. Trong cách ăn uống, ta cảm nhận được lối sống chậm rãi, tận hưởng đúng kiểu dân Ý. Làm gì làm, vẫn phải có một buổi ăn uống thân mật với người thân. Phim Ý luôn cài cắm khung cảnh mọi người tụ họp ăn tối cùng nhau, trên chiếc bàn dài, sắp đầy rượu vang, đồ ăn thức uống linh đình. Hệt như bữa cơm gia đình ở Việt Nam.
Under the Tuscan Sun chỉ có vài phân đoạn về ẩm thực. Cảnh phim hết sức gạn lọc, tiết chế chuyện thể hiện các món ăn. Tuy hạn chế, nhưng hai cảnh về ẩm thực khá tinh tế đem lại dấu ấn cho người xem. Mình cho rằng nó được đặt để đúng lúc, đúng nơi.
Đầu tiên là bữa ăn do Frances tự tay nấu những món Ý thết đãi nhóm thợ sửa nhà. Đó là bữa tiệc ngày giáng sinh, có gà quay, bắp cải brussels, mì spaghetti, không thể thiếu olives, phô mai, nho và vang đỏ. May quá ai cũng tấm tắc gật đầu vì tài nghệ bếp núc của cô nhà văn Mỹ. Một bữa ăn gắn kết mối thân tình giữa chủ nhà và nhóm thợ đầy mơ mộng.
Món rượu Limocello nhà làm. Tuy phần giới thiệu về cách sản xuất có phần mờ nhạt. Điều khiến người xem nhớ cảnh này công rất lớn bởi ánh mắt gợi tình mà chàng Marcello dành cho Frances. Cái hẹn đầu tiên sau vài phút chạm mặt trên phố ở Romes. Marcello hạ gục nàng bằng ly rượu limocello ở quán bar gia đình, vùng Positano.
Ba hoa một chút về ly rượu sóng sánh sắc vàng. Thực ra, Limocello là món rượu mùi, một thức uống dành để nhâm nhi trước bữa ăn, hoặc làm tráng miệng sau khi dùng xong bữa. Vị chua từ vỏ chanh vàng được ngâm trong rượu vodka và syrup đường có tác dụng kích thích hệ tiêu hóa làm việc. Uống một ly nhỏ giúp bụng dạ trở nên nhẹ nhàng, sau khi tiêu thụ mấy món nhiều chất béo, tinh bột như pizza, mì ống, phô mai, các món thịt thà.
Đoạn thoại Marcello bày làm rượu Limocello như sau:
Ta cần chanh vàng, bào lấy vỏ chanh, và rồi ta thêm vào chai 3 phần rượu, 1 phần đường. Ngâm vỏ chanh vào chai, ngâm đó cho tới khi lên đúng màu.
Thoại ngắn gọn có nhiêu đó, món này kể ra là thức rượu mùi đơn giản dễ làm. Để Limoncello đạt đến đúng màu vàng óng ánh, bạn cần từ 2 tuần đến một tháng lên men.
Ở Việt Nam chanh xanh phổ biến hơn giống chanh vàng. Chanh vàng có vị chua thiên ngọt, còn chanh xanh có vị chua kèm đắng từ tinh dầu ở vỏ. Vì thế nếu thay thế món Limocello bằng chanh xanh, vị rượu sẽ có chút đắng nhẹ, về màu sẽ không đạt được ánh vàng mỡ màng như vỏ chanh vàng.
Kết lại bằng đám cưới cực kỳ viên mãn cuối phim. Câu nói mình nhớ hoài ở đoạn kết: Gia đình sẽ che chở con người mộng mơ. Ý mình hiểu là, nuôi dưỡng gia đình thiệt ngon lành đi, rồi họ sẽ ôm ấp những mộng mơ trong bạn.
Under the Tuscan Sun không thật sự kể về chuyện tình yêu mới chớm của Frances với gã đàn ông Ý, hay chàng tác giả Mỹ tìm đến cô ở đoạn kết phim. Ở đây, lớn hơn hết là tình yêu của Frances dành cho cuộc sống, một lần nữa, sau những bế tắc trong hôn nhân.
Đến nỗi cô không nhận ra điều ước trước đây đã thành sự thật, và có lời giải đáp cho những hoài nghi.
Khi người ta mở lòng, dành hết tình yêu tái tạo ngôi nhà cổ 300 năm sắp thành phế tích, đón nhận tất thảy điều kinh khủng xảy ra cùng lúc. Tự dưng tình yêu đẹp đẽ nhất lại đến vào những lúc không ngờ nhất.