Mình chỉ biết may những món đơn giản như túi tote, túi bút, ghép vải. Toàn đường thẳng, lâu lâu cần nối thì phải canh chỉnh chút cho đều vải. Trước giờ làm gì cũng vậy, mình luôn dùng con mắt để nhắm chừng mọi thứ. Từ đong nguyên liệu nấu nướng cho đến cắt xén đồ đạc. Kết quả đa phần là lệch pha, méo xẹo. Hoặc là tháo ra may lại, hoặc là lấy cớ để vậy cho có nét tự nhiên. Vì mình lười làm lại nên mới viện cớ.
May món đồ cho khách lại là câu chuyện khác. Không thể để sự vô tâm, thiếu cẩn trọng làm lý do cho nét tự nhiên được. Thành thật mà nói cũng tội cho nét tự nhiên được tạo bằng cả tâm huyết.
Thường thì món đồ làm ra để bản thân dùng, mình sẽ không dành quá nhiều cẩn trọng vào đó. Lệch một xíu cũng chẳng sao, mình chấp nhận và thích thú với chuyện đó. Nhưng đâu phải khách nào cũng có tính nết giống mình. Đòi hỏi mình phải tập chỉn chu trong mọi sản phẩm làm ra.
Mình đã rất tin vào con mắt, tin rằng nó canh mọi thứ chính xác. Áng chừng mọi thứ bằng mắt, thiệt là niềm tin sai lầm. Có gì mà vừa in tất cả mọi thứ đâu. Cắt vải mà mình liều tới mức dùng mắt để ngắm. Với một đứa nghiệp dư thì bạn biết chuyện gì xảy ra rồi đó. Miếng vải xéo xẹo vì đâu có dùng phấn hay thước để đo đạc. Tới hồi ráp miếng vải cũng vậy. Dù được nhiều người có kinh nghiệm bày rằng lược sợi chỉ trước đi để định vị miếng vải thẳng thớm, sau đó mới may chính thức. Mình đâu có nghe, rốt cuộc may xong đã đời lại phải cặm cụi tháo ra.
Rõ ràng làm liều, làm lụi bất chấp thì hiệu suất làm cũng phập phồng y hệt vậy. Nhiều lần nhiều lần như thế xảy ra, mình mới bắt đầu tin vô con số, tin vô cây thước.
Nếu ngay từ đầu, mình dành thời gian kiên nhẫn chút. Ngồi tính toán cẩn thận trước khi cắt may. Không phải đỡ tốn công tháo miếng vải không khớp nhau hay sao. Nếu mình kiên nhẫn ngồi lược vải trước khi may, chẳng phải đường chỉ sẽ thẳng thớm, đều đặn hơn sao.
Mình là một đứa tuy im lặng nhưng rất cứng đầu. Có thể sẽ không tranh cãi bên ngoài nhưng âm thầm không chấp nhận là không chấp nhận. Mình sẽ làm theo ý mình tin là đúng. Chỉ khi nào tự ngộ ra vấn đề hay khó khăn mình sẽ tự động mà thay đổi cho phù hợp. Giống như việc mình sẽ không tin rằng đã bỏ lố nhiều chanh khi pha nước mắm, trừ khi mình ăn thử và cảm thấy à đúng như thế thật. Tới lúc tự nhận ra, mình sẽ trở nên mềm mỏng mà thay đổi nhanh hơn bao giờ hết.
Quay lại chuyện tính toán con số. Có lẽ từ lúc sợ hãi mấy con số, nên mình cố ý né tránh tụi nó. Nghĩ lại thì đôi khi nó giúp mình làm việc lẹ làng, chính xác hơn. Con số giúp mình canh những đoạn mắt thường nhắm chừng sai be bét. Con số chính xác giúp mình cắt mọi thứ đúng cỡ, ăn khớp với nhau. Vậy sao phải cố theo đuổi một thứ khác mang lại nhiều rủi ro. Hổng biết nữa, chắc là cố chấp.
Đó, nên bắt đầu từ mấy điều căn bản. Nhảy bước vì tính nóng vội, muốn nhanh có kết quả chỉ giúp mình đi lùi lại chứ khó mà tiến lên được. Lùi lại vạch xuất phát, và bắt đầu những bước nền tảng. Sau khi rành rẽ rồi, muốn tin vào đâu cũng được hết.
–
Photo: By Mölle