Hôm nay được gợi lại một giấc mơ
Hôm nay tôi lên nhà mấy Dì vui chơi chút xíu. Ở đó có mảnh vườn muỗi ơi là muỗi, nhưng có thể hái mít, mãng cầu ăn ngay tại chỗ ngon lành. Tôi bất chấp tụi muỗi liên tục tấn công vào chân, ráng đứng ăn cho xong trái mãng cầu ngọt lịm người, để còn rải hột khắp nơi trong khu vườn.
Ngồi nói chuyện với mấy Dì một hồi lâu, được nhắc đến chuyện tự mở quán bán cà phê, rượu bia, bánh trái, bún phở gì đi con. Có căn nhà gỗ tí xíu ở Dalat đó, bỏ đồ đạc vô rồi trang trí lại quán, khách nườm nượp luôn, khỏi kiếm việc đi làm cho người ta chi con ơi. Đã vậy Dì còn chêm thêm câu chuyện có bà bạn bán bún thịt nướng, bánh xèo gì trong chợ Tân Hương mấy chục năm trời. Bây giờ lớn tuổi tiền nhiều cũng không làm gì nên bả nghĩ bán rồi đi chơi khắp nơi. Cô con gái sau khi đắn đo đã quyết định bỏ việc văn phòng tháng 30 triệu để tiếp nối nghiệp bán bún thịt nướng của má, chỉ bởi vì bán bún nhiều tiền hơn ngồi trong phòng máy lạnh.
Nghe một hồi tự dưng tôi nhớ lại năm lớp 12 của mình (cách đây 5 năm). Tôi quyết định thi vào trường Kiến Trúc tại thích vẽ vời màu sắc vậy thôi, hồi đó học ban Tự Nhiên nên mệt đầu mấy cái phép tính toán, bày đặt dấn thân vô lãnh vực khác á mà. Tôi luôn nghĩ về trường hợp xấu nhất là rớt đại học thì mình sẽ làm gì tiếp, thật ra không nghĩ cũng không được vì tôi đăng kí có một nguyện vọng một trường thôi. Tôi đi rêu rao với cả gia đình rằng nếu tôi rớt sẽ đi bán bánh, rồi mở tiệm bánh ngọt. Thấy nhẹ nhõm và đỡ áp lực về chuyện thi cử hơn, bởi nếu có rớt thì tôi cũng có bước đi tiếp theo trong cuộc đời mình. Thế rồi không may là tôi đã đậu vào trường Kiến, kế hoạch làm bánh gì đó cũng lụi tàn từ đó, không khi nào tôi nghĩ đến nữa cho tới tận hôm nay. Chính những người Dì hồi đó ủng hộ và cổ vũ tôi hết mình lỡ như tôi có rớt kì thi đại học, giờ nhắc lại để tôi nhớ cái phi vụ tôi tự bày ra cho chính mình. Tôi đã dừng lại suy nghĩ đôi chút có nên thử quay lại thực hiện những giấc mơ tuổi mới lớn đó không.
Nhờ Savoury Days truyền cảm hứng rất lớn cho giấc mơ này của tôi. 5 năm trước luôn đọc bài mới của Savoury Days, những ngày chị Trang còn một mình viết những công thức, chụp hình, giờ thì đã phát triển thêm mấy lớp làm bánh ở Hà Nội. Tôi ghiền văn phong chị viết, nhẹ nhàng gần gũi và tôi của bây giờ có khi bị ảnh hưởng ít nhiều. Có mấy lần thử làm bánh quy, bánh trung thu cho ba má ăn và được quen quá trời. Duy chỉ có món bánh bông lan huyền thoại tôi bị thất bại ba lần đến giờ vẫn chưa chịu thử lại.
Tôi chưa có câu trả lời nhưng có lẽ tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc thêm vài lần nữa. Dạo gần đây nhân lúc chưa có việc làm tôi hay nghĩ đến Saigon trong mắt đứa bé trong sáng của tôi một chục năm trước ra làm sao. Nó khác bây giờ nhiều lắm, tôi cũng chưa thể nhớ ra được nhiều thứ (sẽ viết thêm bài nữa về chuyện này).
Kể vậy thôi, có nghĩa là nhắc nhở bản thân làm lại những chuyện còn dang dở trước đây thử xem nó đưa đẩy mình tới đâu.
Tấm hình ở dưới hồi lớp 12 bày đặt mặc đồ họa sĩ đồ, đứa bên cạnh tới giờ vẫn chưa từ mặt bạn bè với tôi đó.