Mùa thu ở đây

#90ngayvietlach#ngay78

Mùa thu nào đó, mình bắt đầu công việc mới. Mình thường chọn mùa thu là thời điểm khởi đầu ở môi trường mới. Không rõ là vô tình hay là sự cố tình trong tiềm thức. Thứ bánh trung thu được ăn cùng mấy bạn làm chung là dấu hiệu để nhận ra mình từng ở nơi nào vào mùa thu. Làm hai ba việc gì đó, rồi mình bỏ chạy.

Mùa thu đầu tiên làm bánh trung thu, và cũng là lần cuối tới bây giờ. Mình nhớ ăn thấy ghê, vậy mà sao vẫn có tiếng đồn ăn được lắm. Trung thu, mình háo hức chờ đợi ba mang bánh từ cơ quan về. Vẫn là sự nôn nao của đứa trẻ con, nó biết nó mong đợi cái gì. Tới giờ cảm giác chờ đợi một món đồ ăn làm quà đem mình trở về ký ức gia đình. Reo mừng khi mẹ mua miếng bánh trái, khi ai đó tặng miếng nước, miếng kẹo ngọt.

Sau này là những hộp bánh sẵn được tặng. Ăn nhiều mà ngán, rồi mình biết tại sao người ta chỉ làm bánh trung thu đúng một dịp trăng tròn tháng tám, rồi thôi. Bởi vì ăn xong mình ngán đến độ một năm sau mới quay lại chế độ bình thường.

Nếu tháng nào cũng ăn bánh trung thu chắc không ai chịu nổi. Đó là mình nói giỡn chơi, trung thu như tết nguyên đán, thức quà bánh cũng vì thế mà sắp đặt một cách trang trọng vào dịp này.

Mùa chớm thu mình ở trên vùng núi Tây Nguyên, đi tình nguyện. Tổ chức thắp đèn ông sao cho mấy đứa nhỏ, đi vòng vòng con đường khắp thôn xóm. Ánh đèn cầy nhen nhóm cháy, những bước chân chầm chậm để giữ ngọn lửa khỏi tắt khi cơn gió thổi qua bất chợt.

Mùa chớm thu ấy, mình đi chặt tre, rồi vuốt và đắp giấy kính màu thành ông sao năm cánh. Bên cạnh mấy người anh em đáng yêu, xem nhau như một Làng nhỏ.

Mùa thu đâu có âm u, tịch mịch. Mùa thu ở Sài Gòn mình chẳng thấy lá cây rụng rơi đầy chân gì cả. Mình chỉ thấy cơn mưa kéo đến rải rác. Trời bắt đầu dịu dàng, nhân từ với cư dân hơn. Nắng chiều mới là thứ tình tứ hơn cả, nắng vắt nhẹ nhàng lên mặt đường, hắt trên tấm kính mấy chiếc xe hơi. Ngắm hoài ngắm mãi mà không chán.

Mùa thu mình nhập học đầu tiên vào lớp một, và cả những lớp sau đó. Gặp gỡ những mối quan hệ mới vào mùa thu, làm quen, làm quen và thích nghi với môi trường mới. Có háo hức có lúc sợ hãi.

Mùa thu ghé, đường phố lại tấp nập. Một khoảng ăn chời, ngơi nghỉ mùa hè kết thúc, để mọi thứ sẵn sàng bước vào thu. Mấy đứa học sinh tới mùa nhập học, túm tụm ở cổng trường giờ vào lớp hay tan học.

Có đứa nhỏ xíu gật gà gật gù trên lưng ba mẹ nó. Có đứa ngáp ngắn ngáp dài bước vào cổng. Có đứa hớt ha hớt hải đuổi kịp chiếc xe bus sắp tới. Có đứa ngồi tủm tỉm cười cả buổi hình như có ai đó vừa nắm tay nhau.

Mùa thu tới, rồi mùa thu đi. Đâu có mùa nào giống mùa nào, ký ức rồi cũng sẽ trôi đi thật xa. Cuối cùng thì mùa thu cũng sắp tới rồi.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top