Ngày xưa, mình vẫn nhớ ba hay nhắc trong mỗi giờ ăn cơm. Không được mở TV hay cầm bất cứ cuốn sách, cuốn truyện nào trong lúc ăn cơm. Ngay cả chuyện nói trong giờ ăn cũng tém tém, lo tập trung ăn cho xong bữa. Đúng thật là khó chịu, trẻ con thích náo động chứ ít đứa nào chịu ngồi im. Ngồi quá lâu và làm một việc lặp đi lặp lại sẽ làm đứa nhỏ cảm thấy bức bối trong người.
Càng lớn càng ít đi những bữa ăn trật tự trong im lặng. Ta đi ăn với bạn bè, đồng nghiệp, thể nào cũng là một ngàn câu chuyện trong ngày đem ra mổ xẻ. Quay về nhà, có khi đã quá bữa, ngồi lủi thủi ăn một mình. Tiếng động im ắng xung quanh không làm sao chịu nỗi. Cứ phải có tiếng gì đó râm ran bên mình mới an tâm. Vừa ăn, ta lại vừa tìm cách phá đi sự im lặng trong không gian. Mở điện thoại lên, tranh thủ vừa ăn vừa lướt đọc báo, xem phim, mạng xã hội, tin nhắn. Hình như bữa ăn đâu có quan trọng lúc này.
Mình biết ơn vì được ăn chung với những người bạn ăn siêu chậm. Bởi vì mình sẽ không thấy áy náy khi bắt người ăn nhanh ngồi đợi quá lâu. Ăn với người bạn siêu chậm, mình có cơ hội thảnh thơi thưởng thức đồ ăn. Tuy hiếm có sự im lặng tuyệt đối, không sao hết. Ít ra mình còn có khoảng không để chậm rãi với từng miếng ăn. Đương nhiên mình vẫn có thể ăn nhanh khi hoàn cảnh bắt buộc. Chỉ là nếu được chọn, mình luôn chọn ăn trong sự thưởng thức (dù lắm lúc đồ ăn ngon làm mình quên hết tất cả).
Mình đang tập ăn trong im lặng. Để có sự tập trung cao nhất vào đồ ăn. Ăn miếng bưởi thấy vị chua lan tỏa đến từng chân răng. Ăn miếng trứng cảm được vị béo của lòng đỏ xen lẫn hạt cơm thơm thơm. Ăn miếng kem cảm được cơn lạnh đi sâu vào cuống họng. Ăn còn không quên nghĩ ngợi về nguồn gốc cọng rau lang, trái chanh ngoài vườn, quả trứng gà, trứng vịt từ đẩu từ đâu xuất hiện ở đây. Vừa ăn vừa nghĩ về đồ ăn, tự nhiên thấy đủ đầy sự trọn vẹn. Bữa ăn im lặng làm mình nhanh no hơn, bớt ham mê miếng ăn ngon trên bàn. Hãy làm tư tưởng trước mỗi bữa ăn, ‘giờ ăn tới rồi, mình sẽ im lặng ngồi ăn mà thôi’. Nếu không, bạn sẽ dễ dàng quên bài tập này.
Bữa ăn im lặng thật ra không quá cô đơn đâu. Mình hãy dành thời gian này để thưởng thức, để chậm lại và quan sát. Có thể quan sát chuyển động của cơ thể, quan sát đồ ăn, quan sát cảnh vật xung quanh. Chắc chắn, ăn trong im lặng sẽ đem lại cảm giác trọn vẹn, biết ơn về đồ ăn, về những người có mặt trong bữa ăn với mình.
Vậy đó, vừa no bụng vừa no về tinh thần.
Chúc bạn có những bữa ăn đủ đầy, mỗi ngày.
–
Photo: Camilla Jorvad