Đâu dễ gì xây dựng mối quan hệ gia đình chứa sự gắn kết.
Giống như trồng bụi rau hay luyện cơ bắp cho tinh thần thôi. Mình cần thời gian nuôi dưỡng và hành động nho nhỏ hằng ngày. Nuôi dưỡng đòi hỏi cả một quá trình dài. Có lúc mình sẽ chán, bức bối; có lúc bên trong lại nảy nở niềm hứng khởi mới.
Ươm một hạt mầm cũng cần kiên nhẫn lắm chứ. Nhưng mình không có chịu hiểu điều đó, hay từ chối hiểu một cách vô lý. Bỏ dở, né tránh lúc nào cũng dễ làm, đa phần người ta đều đâm đầu mà chọn con đường ấy.
Với trải nghiệm cá nhân, mình thấy cần hạ cái tôi to lớn một chút. Bởi vì giữa tính cách, quan điểm khác nhau rất dễ khiến hai bên gồng lên, chứng minh mình là người đúng. Vậy thì rất khó nói chuyện tiếp. Mình bắt đầu bằng mối quan hệ với mẹ. Tập quan sát tính cách, thói quen làm bếp chẳng hạn. Mẹ thích sắp đặt mọi thứ theo ý riêng. Và mẹ muốn ai cũng phải làm hệt như vậy. Mình chấp nhận chiều vì biết mẹ rất thích chuyện đó, mình thấy cái lý do nhiều khi hợp tình. Đơn giản là nhường nhau mấy việc nhỏ xíu.
Mình còn đứng ra làm phe trung lập trong nhà. Khi ba mẹ không vừa ý nhau về chuyện nào đó. Mình sẽ xuất hiện và nói rõ tính cách hay góc nhìn từ cả hai bên. Mẹ hỏi ba nhiều vì mẹ tò mò, quan tâm tới giá củ gừng, quả chanh ngoài chợ. Còn ba vì sợ mẹ chê mắc nên mới khó chịu khi được hỏi.
Mình luôn xuất hiện giữa những căng thẳng, thế là tình hình dịu lại. Bởi ai cũng có cái lý của mình, hiểu nhau thôi chứ tranh cãi có ích gì.
Ở đây mình chỉ xét về việc nhỏ, có thể thông cảm được thì tập nhường nhịn. Từ mấy việc nhỏ mà hiểu nhau in ít, mới có thể tranh luận lúc cần thiết, cho điều quan trọng. Ít nhất mình còn trao đổi được chứ không quá xa mặt cách lòng.
Phải công nhận, đặt mình ở vị trí người khác. Lâu dần mình sẽ biết hiểu, biết bỏ qua nhiều việc. Tự dưng mối quan hệ cải thiện rõ rệt. Mình ít tranh cãi, chỉ cười cười rồi thôi. Cả nhà lại thoải mái trêu đùa, chọc ghẹo nhau. Mình tự tin hơn trong việc bày tỏ quan điểm với ba, với thái độ nhẹ nhàng hơn trước đây trăm lần.
Không khí trong gia đình rộn ràng là dấu hiệu để mình biết mình thật sự rất muốn quay về nhà. Biết ơn vì nhận ra nhiều con kiến, con ốc sên ăn dần ăn mòn sự kết nối trong nhà mình, và ở nhà người khác. Còn cách nào kết trái ngọt ngoài cách đuổi nhẹ con ốc sên né qua chỗ khác.
Khoảng cách thế hệ tuy khó mà xóa nhòa. Có góc nhìn buộc mình phải tôn trọng mà chấp nhận. Nhưng ít nhất gia đình là nơi mình muốn quay về. Chứ không phải né tránh bằng cách đi thật xa, thật xa.
.
Photo: Malene Knudsen Ceramics