Mùi hương nảy mầm

#90ngayvietlach#ngay59

Nuôi dưỡng điều gì cũng đều mất thời gian. Vun đắp thành hình hài đủ để ta biết nhận diện sự tồn tại của nó. Có người làm vườn, ươm hoa; có người nuôi sở thích, ước mơ; có người nuôi dưỡng tinh thần; có người nuôi dưỡng điều dễ thương nho nhỏ; có người nuôi dưỡng nơi chốn quý giá. Còn tôi, tự dưng nhớ lại những mùi hương mình đã nâng niu suốt thời gian qua.

Tôi nghĩ về mùi hương quanh quẩn trong nhịp sống đời thường. Người ta thường nhớ về mùi hương, đi kèm với kỷ niệm từng trải. Thật không còn gì rõ ràng hơn thế, nó trực diện và đầy hình tượng với sức gợi mạnh. Nơi chốn được xây dựng bằng những mùi vị, hương thơm riêng biệt pha trộn lẫn nhau.

Mỗi cá thể đều có một mùi riêng để nhận diện giữa đám đông. Thí dụ chị gái mang mùi hương tươi mát của biển cả, anh trai có mùi như mùn gỗ cháy sau cơn mưa. Ta sẽ nhận diện được nếu đủ gần gũi cảm nhận hoặc ta đủ vốn từ miêu tả một mùi hương bất chợt. Ngôi nhà, căn phòng mình quay về nương náu cũng tương tự. Để tạo ra mùi đặc trưng cho ngôi nhà, đòi hỏi mình phải bỏ thời gian lui tới thường xuyên.

Trong một ngày, chúng ta ngửi cả hàng trăm ngàn thứ mùi khác nhau. Mùi bụi đường, nắng oi nồng từ mặt đường, mùi khói nướng sườn, mùi máy lạnh, mùi bãi đậu xe, mùi người đông đúc, vô số kể mùi. Làm sao phân biệt được thứ mùi đặc trưng trong nhà nếu hổng ghé qua, hổng ở đó chăm sóc thường xuyên. Và hít hà cái tổ hợp mùi phức tạp, dày lên qua thời gian gắn bó. Mùi hương trong nhà được tạo nên bởi vô số người từng ghé qua, từng món đồ cũ mới trong từng ngóc ngách. Thứ mùi hình thành bởi luồng sinh khí trong, ngoài ngôi nhà hòa quyện với nhau.

Có lẽ tôi nên nói về một thứ hữu hình để bạn dễ liên tưởng.

Nhắc về ngôi nhà của mình, tôi thường nhớ về mùi hương ở gian bếp. Nơi tất cả các món ăn lớn nhỏ ra đời. Hương thơm của đồ ăn đem lại cho tôi cảm giác ấm cúng, cồn cào bụng dạ bất kể lúc nào ngửi thấy.

Mùi thơm từ nồi canh khổ qua hăng đắng của ngoại chạm tới mũi, tôi lại biết ơn vì có thêm một ngày được ngoại nấu cho ăn. Ăn canh khổ qua ngoại nấu không bao giờ sợ đắng, bởi chúng luôn được nấu lâu thật lâu tới lúc mềm rục, độ đó ngoại mới dễ nhai.

Một buổi trưa nào đó, ngửi thấy mùi canh măng, chả ram, nui xào với đủ loại lagim. Vậy là tôi biết mình đang ở quê nhà, lại được ăn bữa giỗ ông bà có ba làm, mẹ nấu. Mùi hương đồ ăn làm tôi nhớ đến bữa ăn gia đình, nhớ đến tuổi thơ ấm êm (tất nhiên chỉ gồm mấy món Việt Nam). Mùi bánh xèo, bún riêu, mỡ hành, cơm chiên sực nức mùi tỏi phi, mùi đậu hũ kho nước tương với vị tiêu nồng, canh cải cay nhẹ mùi gừng, mùi mắm ruốc chiên trứng.

Dẫu có ăn bữa đâu đó ngoài đường, mùi hương ngôi nhà chỉ xuất hiện trọn vẹn ở nhà mà thôi. Bao nhiêu năm ăn theo thực đơn nhà nấu, dễ nhớ cũng là chuyện thường tình, bạn ha.

Nhiều khi mình thờ ơ với hiện thực đang xảy ra. Mới biết nhớ nhung khi rời xa là điều tự nhiên xuất hiện. Những mùi hương thật đượm mùi gia đình, vậy mà cái mũi hay bỏ bê tụi nó. Cho tới khi ngồi xuống điểm danh từng đứa một, tôi mới thấy rõ ràng.

Tôi tin bản đồ mùi hương của mỗi người đều có nét độc đáo riêng. Nếu nó làm mình dễ chịu khi nhớ về, khi tình cờ bắt gặp lại. Vậy hãy tiếp tục chăm sóc cho nó lan tỏa hương thơm trong đời sống thường nhật nhé. Điều gì khiến bạn cảm thấy thư thái, êm ái đều là những hạt mầm tiềm năng để tiếp tục nuôi dưỡng đó.

.

photo: lobsterandswan

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top