Rồi mình không biết phải viết gì nữa.
Đơn giản vì chưa có nhu cầu giãi bày bất cứ nội dung gì. Lúc này viết chỉ để đưa ra dấu hiệu cho chuyện tắc nghẽn câu chữ là có thiệt. Mình không thể làm gì khác ngoài việc ngồi đây nhìn nó, tức giận, cau có với nó. Mình luôn chờ một thời điểm quay lại trạng thái trôi chảy, tuôn trào.
Mình biết rằng sẽ không từ bỏ chuyện viết, vì nó từng một thời cứu mình khỏi vòng lẩn quẩn. Nhưng đến lúc phần input nghèo nàn, làm sao mong output mang chất lượng tương đương.
Công nhận để mà ngày nào cũng sản xuất ra bài viết mới, quả là thử thách. Xét về cá nhân, mình vẫn đang viết theo hệ cảm xúc, mang tính trải nghiệm riêng nhiều hơn. Nghẽn mạch vẫn hoàn nghẽn mạch. Lay lắt qua gần hết chặng đường thử thách này.
Giờ mình không còn kỳ vọng viết bài chất lượng nữa, mình chỉ muốn khám phá giới hạn của bản thân mà thôi. Khi rơi vào trạng thái bế tắc kéo dài, không biết mình sẽ có dư chấn gì sau đó. Bỏ thì dễ mà đi tiếp mới khó. Lần này thì mình chọn thế khó để đi. Từ mấy ngày đầu sung sức đã chuyển sang sự héo hon dần. Mà mình lạc quan lắm, luôn tin rằng sự héo hon là bước tiến cho sự bung nở xảy ra.
Trân trọng những con chữ đã ra đời, chưa bao giờ mình muốn xóa sổ chúng. Trân trọng những cảm xúc bất chợt, sự mách bảo của trực giác nhiều ngày qua. Nhiều khi mình thấy làm phiền trên một cộng đồng. Bởi lẽ như hôm nay, viết ra những lời đầy tính cá nhân thế này. Lẽ ra mình nên để nó ở ngôi nhà riêng thì hơn. Thôi thì mình vẫn giữ lại bài này như một trang phóng sự ngắn trong thử thách 90 ngày.
Để tới lúc nhìn lại, mình biết nó chẳng phải là con đường mượt mà. Dù rằng bề ngoài trông thấy thật đạo mạo. Là người dễ quên chuyện cần nhớ, mình ghi chép lại cảm giác trầy trật này là vì lẽ ấy.
Bài viết này dành cho mình, một người viết nửa vời và thường quan tâm đến cảm giác cá nhân khi viết. Thế nên lắm lúc thấy cô đơn trong chính con đường mờ ảo đang đi. Mong rằng mọi người hay cảm thông cho sự bế tắc này.