Gần đây mình nhớ lối viết dạng tản văn. Sau khi đọc nhiều người viết khác, họ vẫn trung thành với phong cách tự sự cá nhân. Đôi khi khá khó hiểu bởi cách hành văn lạ lùng, nhưng đọc lại rất cuốn. Mình thích thực hành cách viết tự do, vui đùa với ngôn ngữ.
Có những từ ngữ, suy nghĩ vô nghĩa nằm cạnh nhau. Tạm bỏ qua nội dung, mình lại để ý đến nhịp điệu tạo ra khi kết hợp từ ngữ. Từng âm trầm bổng, gợi hình, gợi âm thật đẹp đẽ. Viết tự do là cơ hội để mình có thêm nhiều thử nghiệm mới với ngôn từ.
Mình đặc biệt ấn tượng với bài thơ Trên Quả Đất Mùa của ông Trần Dần. Nhờ nó đã mở ra trong mình một khung trời mới về lối viết, của sự thử nghiệm. Mình hoàn toàn có thể chơi đùa tự do với từ ngữ. Tình yêu tiếng Việt cũng nảy nở từ đó.
Ông Trần Dần thường ghi chú một ý rất buồn cười ở lời đề tựa. Rằng đừng có chỉnh sửa bất cứ chữ nào mà tôi viết ra. Bởi nhiều người không hiểu việc cố tình viết sai chính tả là sự thử nghiệm riêng tư của ổng.
Thử thách lớn nhất của việc show your work hay khoe tác phẩm chính là mâu thuẫn giữa tôi và sự quan tâm của người khác. Trong quá trình ra đời bài viết, câu thơ, bức hình, mình luôn cố ép một thông điệp nào đó dành cho người xem. Đôi khi mình không dám phơi bày điều riêng tư của bản thân, vì nó thật chẳng liên quan tới cuộc đời người khác (mình nghĩ vậy).
Nhiều lần trôi qua, mình bắt đầu thấy mệt. Khoe ra mà không có ai đón nhận, vậy là mình nên giữ nó lại hay mình nên tiếp tục thử nghiệm với cuộc chơi này.
Dù là lời vô nghĩa, tiêu cực hay buồn đau. Mình nghĩ, chúng ta đều cần viết và bày tỏ ra. Viết cho chính mình là đang giúp mình, dù rằng mấy lời vô nghĩa ấy chẳng có nghĩa lý gì với người khác. Nhưng tụi nó lại là điều nâng đỡ bạn.
Khi mình viết tự do, mình cảm thấy tự do thật sự. Tự do trong viễn cảnh bi kịch, buồn bã và mệt mỏi. Nên, mỗi khi bí đề tài. Mình lại quay về thực hành lối viết tự do. Ít ra đó là cách hiệu quả nhất để vỗ về, ôm ấp dịu dàng.